Chương 45: Chuyện lạ

Giữa mùa đông tháng 11, gió bắc dần nổi lên, mưa phùn lành lạnh.

Không giống với Tiểu Xuân Dương ấm áp hợp lòng người, tháng này vào lúc tuyết đang rơi, báo hiệu mùa đông phương bắc chính thức bắt đầu. Sắc trời âm u, gió lạnh thổi từng cơn, ai ai cũng chờ mong trận mưa đông dầm dề để giảm bớt tình trạng hạn hán cho mùa xuân năm sau.

Tháng này cũng là thời điểm bận rộn nhất tại Đông Kinh.

Triều đình tổ chức đại triều hội vào ngày đông chí, thiên tử sẽ rời khỏi hoành thành để tế lễ tại Thái Miếu, đế hậu sẽ đến Thanh Thành Trai Cung, lập đàn tế trời đất, cầu xin năm sau mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình.

Vừa dịp các quan viên châu huyện địa phương vào kinh báo cáo công tác ba năm một lần, thành ra trong ngoài thành Đông Kinh xe ngựa ồn ào náo nhiệt.

Bụi bay mù mịt, các quán rượu lớn nhỏ đều tấp nập, những nơi vui chơi như Câu Lan, Ngõa tứ đều đông nghịt cả khách quen lẫn khách lạ, thay phiên nhau đèn dầu sáng đêm không tắt.

Đông chí là ngày hội người ta coi trọng nhất, không hề thua kém ngày tết, vào ngày này, ngay cả người nghèo rớt mồng tơi cũng muốn mặc áo mới ăn cơm ngon.

Dân chúng quan lại tay xách vỏ tre đựng giấy tiền vàng bạc, rượu và đồ nhắm đi ra ngoài thành thăm mộ, cúng bái tổ tiên. Trên đường con nít rong ruổi vui đùa ầm ĩ, bạn bè thân thuộc qua lại ăn mừng nhau, quan phủ nới lỏng lệnh cấm đánh bạc cá cược, cảnh tượng phồn hoa vô cùng náo nhiệt.

Lương Nguyên Kính tính vẽ A Bảo thành người lên phố dạo chơi nhưng lại bị A Bảo dùng lời lẽ nghiêm khắc cấm cản.

Từ ngày thành thân tới nay, nàng đều không chịu Lương Nguyên Kính lấy máu vẽ tranh, cho dù chàng có dùng đồ ăn ngon dụ dỗ như thế nào đi chăng nữa vẫn vô ích.

"Chả dễ dàng tẹo nào," Đôi lúc A Bảo sẽ nghĩ, 

"Mình vốn là người rất thèm ăn cơ mà sẽ từ chối hết những món điểm tâm trân quý đó vì Lương Nguyên Kính, quả nhiên so với đồ ăn ngon thì nàng thích chàng nhỉnh hơn một chút."

Đáng tiếc Lương Nguyên Kính vẫn không thể hiểu sự gian nan này của nàng. Ngược lại nhiều lần bắn phá thành trì như chùa Tướng Quốc nướng thịt cổ heo, thịt chồn hoang, thỏ xài, chim cút chiên ở chợ đêm Châu Kiều, còn có bánh nhân thịt nhà Tào bà bà, lê điều, hạnh khô, quả mơ gừng, quả vai với mua thêm nhiều loại điểm tâm màu mè khác ra để dụ hoặc nàng.

Nước dãi A Bảo chảy dài tận 3000 thước nhưng vẫn nắm chặt tay, giữ vững lập trường chính mình, quay mặt đi dù nội tâm lệ sầu tuôn rơi.

Trong chuyện muốn biến nàng thành người này, Lương Nguyên Kính biểu hiện thật sự quá tích cực, không khỏi làm nàng hoài nghi ý đồ nào khác của chàng.

"Có phải chàng nghĩ tới rồi không?"

Nàng hỏi Lương Nguyên Kính.

Nghĩ tới gì?

Nghĩ tới chuyện đó. A Bảo mặt không biến sắc nói.

……

Mặt Lương Nguyên Kính đỏ bừng ngay tức khắc, lắp bắp phủ nhận: Không, không phải……

A Bảo cười giễu chàng:

"Thẹn thùng cái gì, có thể hiểu mà."

Từ đêm động phòng lần trước đến nay đã hơn một tháng. Chàng lại mới được khai trai, nhớ mãi không quên cảm thụ mất hồn kia nên muốn thêm lần nữa, về tình cũng có thể tha thứ.

Thật sự không phải!

Lương Nguyên Kính xấu hổ lẫn giận dữ muốn chết, gấp đến độ trên cổ quấn lớp phấn hồng hồng,

"Hôm nay là đông chí, ngoài đường sẽ rất náo nhiệt, anh… Anh chỉ muốn dẫn em ra ngoài chơi thôi."

Nói xong, có lẽ sợ A Bảo chưa tin, còn chêm thêm lời lẽ nghiêm túc vào:

"Anh không muốn làm chuyện đó với em thật mà."

………………

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!