Cả hai từ bến tàu đi về nhà, A Bảo không sánh vai cùng Lương Nguyên Kính, thoáng chậm lại hơn chàng vài bước, thất thần nhìn theo bóng hình của chàng.
Thật ra nàng vẫn ghét sự biệt ly.
A Bảo thích náo nhiệt, thích dính người cho nên năm xưa khi Thôi nương tử gả xa đi Giang Hạ nàng đã khóc đến trời đất tối tăm, khi chia cách với a ca ở bến đò nàng cũng khóc đến đau khổ tột cùng.
Trên thuyền còn không chịu ăn cái gì doạ Triệu Tòng không biết nên nào cho phải, sợ nàng xuống thuyền đòi về Dương Châu nên chỉ có thể vắt óc bày mưu tính kế dẫn nàng đi chơi khắp thành Đông Kinh, vơ vét đồ chơi thú vị cho nàng, hy vọng chốn kinh sư phồn hoa này có thể giữ nàng lại thay hắn.
Hôm nay tiễn a ca đi, đáy lòng nàng vẫn có hơi buồn bã nhưng chưa đến mức oà khóc.
Có lẽ nàng biết vừa nãy cũng không phải là vĩnh biệt, muộn nhất xuân năm sau nàng có thể gặp lại a ca rồi, thậm chí có thể nhìn thấy tẩu tẩu và cháu gái nhỏ ở Tuyền Châu, còn có……
Bởi vì có Lương Nguyên Kính ở cạnh nàng, nàng biết, mình không còn một mình nữa.
Nhìn bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của người nọ đằng trước, A Bảo mềm lòng đến rối tăm rối mù, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện mà mình đã rất muốn làm từ lâu ⎯⎯
Nàng chạy lấy đà vài bước đột nhiên phóng lên lưng của Lương Nguyên Kính.
! ! !
Trên lưng đột nhiên trĩu xuống làm Lương Nguyên Kính sợ muốn hồn phi phách tán, theo bảng năng tính hất món vật trên lưng xuống.
Chờ khi nghe thấy tiếng cười càn rỡ của A Bảo vang lên bên tai chàng mới biết món vật đó là A Bảo, vì thế lập tức trở tay ôm chặt lấy.
Thân hình thanh niên cao thẳng như cây trúc, trên lưng còn có thêm thiếu niên tuấn tú cười tươi như hoa, trường hợp này hấp dẫn nhiều ánh mắt xôn xao từ người đi đường, ai nấy cũng mỉm cười nhìn bọn họ.
Có phụ nhân bán hoa mang giỏ hoa lại cười nói:
"Ngày Trùng Dương, hai vị lang quân chọn hai bông hoa đeo nhé."
A Bảo ghé vào trên lưng của Lương Nguyên Kính, chọn hai bông cúc vạn thọ, một bông cài bên tóc mai của mình, bông còn lại đính trên vạt áo Lương Nguyên Kính. Sau đó duỗi tay lấy túi tiền từ trong ngực chàng, xếp ra mười văn tiền đưa cho phụ nhân kia.
Phụ nhân cười nói Đa tạ sau đó cầm giỏ hoa rời đi.
A Bảo nhét túi tiền lại còn mờ ám sờ soạ. ng mò mẫm ngực Lương Nguyên Kính một phen, xúc cảm tương đối ổn áp.
Nàng cảm nhận được toàn thân Lương Nguyên Kính cứng đờ, cười chọc đầu vai chàng:
"Được rồi, để tôi xuống đi."
Không cần.
Lương Nguyên Kính nâng nàng lên một chút.
Anh cõng nổi không?
A Bảo ngạc nhiên nói, bây giờ nàng đâu phải linh hồn, thân thể gân cốt của thiếu niên 15-16 tuổi cũng đâu hề nhẹ.
Cõng nổi.
Lương Nguyên Kính nói.
Nhưng chàng cõng chưa được bao xa A Bảo trên lưng biến trở lại thành quỷ hồn, cũng may cảnh tượng này không bị ai bắt gặp, bằng không đúng thật là gặp ma giữa ban ngày.
Trên lưng nhẹ đi, bước chân Lương Nguyên Kính dừng lại, sắc mặt hết ngơ rồi lại ảm đạm đi.
A Bảo trượt xuống kéo tay chàng lại nắm vào nhau, cười nói:
"Nhìn xem, như này vẫn giống nhau mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!