Sự lo lắng của A Bảo chẳng may biến thành hiện thực.
Vốn dĩ sức khoẻ của Lương Nguyên Kính không tốt, ngâm trong nước sông cuối thu lạnh băng, quả thật đã bị nhiễm phong hàn, màn đêm buông xuống trở nên sốt cao, ngày thứ hai liên tục ho khan, còn nôn ra máu mấy lần.
Mùa thu đông hàng năm là lúc thời tiết chuyển lạnh, cũng là mùa bệnh phổi tái phát rơi vào thời khắc gian nan nhất của chàng, cũng may Dư lão chăm sóc chàng đã có kinh nghiệm ứng phó, dựa theo phương thuốc lần trước đến Hội dân Thục dược cục để mua về sắc cho chàng uống.
Phương thuốc này là năm xưa Giác Minh hoà thượng đặc biệt viết cho chàng, có hiệu quả thần kỳ, quả nhiên uống xong một cữ thuốc đã ngừng sốt cao lẫn ho ra máu.
Thời điểm chàng phát bệnh, A Bảo chỉ có thể lo lắng suông ở một bên nhìn, nàng không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì, đôi khi Lương Nguyên Kính còn muốn an ủi ngược lại nàng.
"Không sao đâu, tôi bị bệnh này rất nhiều năm rồi, chỉ là lúc chuyển mùa chưa thích ứng kịp thôi."
Câm miệng! A Bảo căm giận nói.
Nàng biết sinh bệnh là loại cảm thụ như thế nào, một năm trước khi chết, nàng nằm triền miên trên giường bệnh để vượt qua.
Loại thân thể kiệt quệ đến mức không thể điều khiển được, A Bảo nhớ rất rõ rệt, nàng không thể ra ngoài, không thể hóng gió, muốn ngắm hoa lê trong viện cũng không được, suốt ngày phải uống mấy thang thuốc đắng nghét đó.
Ngày ấy nàng chọn tự vẫn kết thúc, ngoại trừ lời nói của Tiết Hành khiến nàng cảm thấy cuộc đời mình tựa như trò cười.
Vốn đã hết luyến tiếc thế gian ra, còn có nguyên nhân khác, đó là thân thể nàng bị tàn phá đủ rồi, nếu muốn nàng phải sống lay lắt qua ngày, ra cửa ngắm hoa còn không làm nổi nữa thì nàng tình nguyện chết đi.
Bệnh tật là một cực hình chẳng thể nghi ngờ thêm.
Nhưng vì sao Lương Nguyên Kính phải chịu đựng sự tra tấn này?
Chàng thiện lành ngay cả con kiến còn không nỡ giẫm lên như vậy, lần đầu tiên A Bảo nổi lên sự oán trách đối với ông trời.
Đêm khuya, nàng không về giường mình mà ôm đầu gối ngồi kế chỗ ngủ của Lương Nguyên Kính, thức trắng đêm canh chừng chàng.
Khi Lương Nguyên Kính thiu thiu mơ màng, miệng sẽ nói vài lời mê sảng, A Bảo cúi người xuống đưa lỗ tai lại gần, nghe thấy chàng lẩm bẩm mấy lời linh tinh như A Bảo, tôi không đi.
A Bảo dụi dụi đôi mắt chua xót, nằm xuống bên cạnh cách lớp chăn bông dày ôm lấy chàng, hôn lên mặt chàng, nhẹ giọng nói:
"Biết rồi, anh không đi, tôi cũng không đi. Ngốc ạ, mau khoẻ lại đi."
Hôm sau tỉnh lại, Lương Nguyên Kính phát hiện nàng nằm bên mình, sợ tới độ trợn to hai mắt, lập tức ngồi thẳng dậy.
A Bảo làm quỷ hồn không ngủ được, chỉ hơi chợp mắt tí, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra: Hạ sốt rồi?
Nàng ngồi dậy, đo thử độ ấm trên trán của Lương Nguyên Kính, chờ tay đặt lên mới phản ứng kịp, mình không cảm nhận được mới đành ngượng ngùng thu tay:
"Thôi, chờ Dư lão lại đây đi, để ông ấy thử cho anh."
Lương Nguyên Kính còn đang trong cơn khiếp sợ: Em……
Tôi làm sao? A Bảo buồn cười nói,
"Nằm cạnh anh cả đêm rồi giờ anh mới phản ứng, muộn nhỉ?"
Tôi…… Lương Nguyên Kính mặt đỏ tai hồng, không biết nên đặt ánh mắt ở đâu. Tôi không biết……
"Ừm, tôi biết, là tôi cố ý đó, nhờ vào Lương công tử đây chịu trách nhiệm với tôi rồi."
A Bảo cười nhạt, bỗng nhiên tâm vừa động đã tiến lại gần nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má chàng.
Lông mi Lương Nguyên Kính run lên, giống như bị hết hồn, có chút giật mình lùi về sau ngơ ngác nhìn nàng, hai bên má nhuộm mảng màu đỏ thẫm lan rộng xuống tới tận cổ.
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!