Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, đêm trăng tròn.
A Bảo qua một ngày lễ tốt, tuy đây vào mùa khô hạn, ruộng đất và vườn rau chưa có gì ăn được, dưa và trái cây mùa năm vừa rồi đều không có, nhưng Lý Hùng vẫn dựa vào tay nghề khéo léo của mình thu xếp thành một bàn ăn ngon, thậm chí còn có cả rượu quế hoa.
Ba người ngồi trong sân, vừa ăn vừa ngắm trăng.
A Bảo lấy đàn tỳ bà ra, biểu diễn cho mọi người một khúc ⟪xuân giang hoa nguyệt dạ⟫. Đây là khúc học đầu tiên mà năm xưa nàng theo sư phụ học tỳ bà, đàn mấy năm đã sớm thuần thục, dựa vào nàng mà nói, có nhắm mắt cũng đàn được.
Lý Hùng lấy đũa gõ vào chén đệm cho nàng, tay Lương Nguyên Kính cầm chén rượu, mỉm cười chăm chú nhìn nàng.
A Bảo tấu xong khúc đó, cất đàn tỳ bà, vươn lòng bàn tay ra với hai người họ:
"Đưa tiền đây đưa tiền đây."
"Sao còn đòi tiền nữa?"
Lý Hùng nghẹn họng trân trối.
A Bảo trừng anh một cái, miệng mồm nói năng đầy lý lẽ:
"Anh đi ra tiệm mua thức ăn có trả tiền không? Người ta tìm anh đánh trang sức, anh có thu tiền không? Anh nghe em đàn tỳ xong, tất nhiên phải trả tiền chớ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà. Nói nhảm ít thôi, mau trả tiền đi!"
Lý Hùng mắng nàng là cường hào, A Bảo đuổi theo anh đòi tiền.
Hai người chạy nhảy đùa giỡn vòng quanh cây sơn trà, năm sáu vòng gì đó, cuối cùng A Bảo đè Lý Hùng ra mặt đất, đào hết tiền trên người anh mới xong chuyện.
Đến anh.
A Bảo thở hổn hển đưa tay ra với Lương Nguyên Kính.
Vốn tưởng còn phải phí thêm chút sức lực, không ngờ Lương Nguyên Kính không nói hai lời, cười mỉm chi thả thỏi bạc vào lòng bàn tay cho nàng.
Lý Hùng: ……
"Nhìn thấy chưa? Anh keo kiệt thì có." A Bảo cười ha ha, hết sức đắc ý khoe khoang với ca ca.
Ba người vừa cười vừa đùa tới tận khuya.
A Bảo uống lén rượu quế hoa sau lưng Lý Hùng nên say rất nhanh, bị ca ca ôm ngang vào phòng ngủ. Lúc ngủ khoé miệng còn cười cười, trong tay nắm chắc thỏi bạc mà Lương Nguyên Kính đưa.
Trăng lên giữa trời, ánh trăng bạc sáng.
Lương Nguyên Kính đẩy cửa vào phòng A Bảo. Nàng ngủ trên giường đất, bởi vì quá nóng, chăn bị đá sang một bên.
Lương Nguyên Kính đắp chăn lại lên cho nàng.
Lúc cúi người còn nghe nàng đang lẩm bẩm nói mớ, hình như kêu cái gì bánh hạt dẻ.
Chàng hơi cười cười, đặt cuốn tranh cuộn bên gối của nàng.
"A Bảo, tôi phải đi rồi." Chàng nhẹ giọng nói.
A Bảo gãi gãi vết muỗi đốt trên mặt, ngủ rất say, không nghe thấy.
Lương Nguyên Kính ngơ ngẩn ngồi ngay mép giường, thẫn thờ nhìn mặt nàng. Một lát sau, chàng đứng dậy lại bị A Bảo vô thức bắt lấy ống tay áo.
Nàng nắm cũng không chặt lắm, Lương Nguyên Kính chỉ nhẹ nhàng động đã rút tay áo ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, mọi thứ như cũ, mơ hồ như chàng chưa từng tới đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!