Chương 35: Thu xã

Mùa thu tháng tám, trong trấn có cuộc thi đón thần, có kịch dân dã, còn có mở họp chợ.

Lương Nguyên Kính lần đầu đề nghị muốn đi cùng khiến A Bảo kinh ngạc không thôi, bởi vì nàng biết người này không thích ra ngoài, thích thanh tịnh hơn.

"Anh đi nghe tôi đàn tỳ bà hả?"

A Bảo không thích ở nhà một mình, muốn dính lấy ca ca lên phố, Lý Hùng đánh trang sức bạc bên đường, còn nàng thì đàn tỳ bà gần đó.

Sau này Lương Nguyên Kính tới, vì chăm sóc chàng nên nàng không lên phố nữa, đây là lần đầu lâu đến vậy nàng mới lên phố họp chợ.

Lương Nguyên Kính mỉm cười: Đúng vậy.

A Bảo lập tức thấy vui vẻ, kiêu ngạo nói:

"Hôm nay tôi tính hát bài từ anh dạy, hát khuyết từ nhất tiễn mai kia."

Nàng giống một con bướm hoa, vòng qua vòng lại Lý Hùng và chàng, Lý Hùng bị nàng làm cho chóng mặt, kêu nàng đi đường đàng hoàng nhưng nàng không nghe, vẫn tiếp tục đi loanh quanh, ngâm nga điệu nhỏ Ba Thục, váy đỏ thêu chỉ vàng sáng loá mắt dưới ánh mặt trời.

Váy áo đỏ này là năm xưa sư phụ tặng nàng làm lễ vật, A Bảo chỉ mặc lúc đàn tỳ bà.

Trên con đường dài, chợ đang náo nhiệt, người bày sạp rao bán không ngớt, bên đường còn bày cơm xã cúng tế thần thổ địa, có cả mùi rượu quế hoa thơm bay mười dặm, kịch dân dã chưa được bắt đầu.

A Bảo ngó đông ngó tây, mỗi cửa tiệm đều phải duỗi dài cổ nhìn một cái nhưng nàng không đề cập đến việc mua, nàng biết a ca kiếm tiền không dễ dàng gì, chỉ nhìn nhìn chút cho đỡ thèm thôi.

Bởi vì người lên phố nhiều, hôm nay Lý Hùng làm ăn rất tốt, anh kêu A Bảo đừng chạy xa quá, sợ nàng bị mấy tên du côn lưu manh khi dễ.

"Cho anh xem sự lợi hại của tôi."

A Bảo đắc ý nói với Lương Nguyên Kính, nàng dựng một cái ghế giữa đường, ôm tỳ bà ngồi xuống, chuyên tâm chỉnh dây đàn, lại mặc bộ váy áo như lửa, mặt mũi như tranh, thật sự rất gây chú ý, rất nhanh đã hấp dẫn một nhóm người, lấy nàng làm trung tâm kết lại thành một vòng tròn.

Lương Nguyên Kính đứng ở ngoài vòng tròn, mặt khẽ mỉm cười nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng gảy dây đàn, cất giọng hát: Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi.

Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời.

"Chàng đã nói, nàng đàn hát sẽ dễ nghe hơn chàng mà. Lương Nguyên Kính mỉm cười xoay người rời đi."Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi. Mưa đổ vài thôi, Gió hắt vài hồi.Đâu buổi về mang áo khách phơi. Còn nghịch sênh chơi, Lò chẳng hương phôi.

"Bóng người cao lớn dần dần đi xa, biến mất sâu trong đám đông."Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng rồi⎯⎯Chuối chóng xanh rồi." [1]

[1] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien. net.

Hát xong một khúc, tiếng vỗ tay của đám đông vang nhe sấm rền, có không ít người ném đồng tiền vào trong chậu kế bên chân của A Bảo, đó là tiền thưởng cho nàng.

A Bảo lại không nói lời cảm tạ, ôm tỳ bà đứng dậy, ánh mắt đảo quanh khắp nơi tựa như đang tìm kiếm gì đó, gấp đến mức sắp khóc đến nơi.

Đang tính đi về phương hướng nào đó không đầu mối, phía sau lại vang lên tiếng ting nhỏ, như có thứ gì đó ném vào chậu đồng tiền thưởng.

"Tiểu nương tử với khúc nhạc như nhạc tiên luân âm, nhân gian nào mấy khi được nghe, một chút tâm ý, kính mong vui lòng nhận cho."

A Bảo quay đầu lại, đầu tiên là thấy nén bạc trong chậu đồng kia, sau đó ngẩng đầu lên, Lương Nguyên Kính cười tủm tỉm đứng cách đó không xa,  chàng mặc bộ y phục ngày đầu Lý Hùng nhặt được, tay áo thêu hoa văn hình trúc xanh, trong tay còn cầm chút và bút mực mới.

……

Làm sao vậy?

Lương Nguyên Kính tò mò nhìn nàng hỏi, Sao mắt đỏ rồi?

Không sao hết.

A Bảo dụi dụi hai mắt đỏ lên nói: Anh lấy tiền ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!