Màn đêm buông xuống, Lương Nguyên Kính lại sốt cao.
Lúc bị nóng đến mơ mơ màng màng, trên trán lại truyền đến đợt mát lạnh, chàng dồn sức mở to mắt ra, mơ hồ thấy trong ánh nến lờ mờ có một mảnh ống tay áo màu vàng hồng lướt qua.
Sốt liền tù tì mấy ngày, chàng luôn nửa mơ nửa tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mới có mấy ngày ngắn ngủi người đã gầy mất mười cân, quầng thâm mắt sẫm màu, nhìn như sắp phải tạ thế tới nơi.
Thỉnh thoảng có lần tỉnh táo, trùng hợp nghe thấy Lý Hùng đang nói chuyện cùng em gái, muốn lên trấn mời đại phu.
Chàng không rõ sức lực từ đâu mà có, giãy giụa ngồi dậy từ trên giường đất, nói bọn họ không cần tốn tiền lên người chàng, nên tiết kiệm mua bánh cho A Bảo ăn cũng được, đừng vì chàng mà lãng phí.
Lý Hùng nghe xong thì hết hồn, theo bản năng nhìn em gái.
A Bảo dại ra nhìn chàng, hai mắt đỏ lên, sau đó quay đầu chạy ra cửa phòng, chốc lát lại nghe được oà khóc lớn tiếng của nàng
???
Lương Nguyên Kính choáng váng cả người:
"Sao thế? Có phải tôi… nói gì đó sai rồi không?"
Lý Hùng tập mãi thành quen nói:
"Không sao, đừng để ý tới nó, cái tính khóc này của nó là vậy đó, khóc xong sẽ tốt lại thôi. Lương công tử, có phải A Bảo đã nói gì với cậu không?"
Lương Nguyên Kính ngơ ngác đáp:
"Nàng nói, anh vì mời đại phu cho tôi nên đã tiêu hết tiền trong nhà, không còn tiền mua bánh cho nàng ăn. Lý huynh, thân thể này của tôi đã vô dụng, anh cứ mặc kệ tôi đi, tôi không có vật gì để báo đáp, chi bằng……"
"Cậu đừng nghe nó nói bậy."
Lý Hùng chặn lời chàng:
"Hôm đó là A Bảo thấy cậu té xỉu trước, cũng là nó kêu anh cứu cậu, nha đầu này miệng mồm không thành thật chứ đáy lòng rất quan tâm cậu, mấy đêm cậu sốt cao đều do nó chăm sóc. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, anh đi mời đại phu cho cậu."
Lý Hùng đứng dậy ra ngoài.
Lương Nguyên Kính thẫn thờ, giờ mới biết ngày ấy ngất đi cộng thêm mấy đêm sốt cao đều thấy váy áo đỏ kia không phải vì đầu óc hỗn loạn nên sinh ra ảo giác.
"Ai thèm mời đại phu cho ma ốm kia chứ, muốn thì anh đi đi! Em không đi!"
Ngoài phòng truyền đến tiếng khóc lẫn mắng chửi của A Bảo, hình như Lý Hùng muốn rủ nàng đi lên trấn mời đại phu chung với anh.
Bên kia Lý Hùng đè nén giọng khuyên vài câu, tiếng khóc mới từ từ nhỏ lại, chắc là đã nắm góc áo anh trai cùng đi rồi.
Lý Hùng khẽ mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nàng khóc lên cũng thật vang dội mà.
**
Sau khi đại phu tới, thay cho Lương Nguyên Kính mấy dược liệu đắt tiền hơn, tiền nào của nấy, mấy chén thuốc này uống vào rồi hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, giúp chàng giữ lại được cái mạng mình.
Đêm đó hạ sốt, A Bảo tiến vào đổi khăn đắp trên trán chàng.
Lương Nguyên Kính mở mắt ra nhìn nàng, nói: Cảm ơn.
A Bảo không nói gì lấy khăn trên trán chàng xuống, ngồi xổm trên mặt đất giặt sạch, kéo ống tay áo lên để lộ hai cánh tay trắng như ngó sen, trên đó còn đeo ba chiếc vòng bạc.
Nàng cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi vào trong thau đồng tạo nên từng vòng gợn sóng.
Bất chợt ném khăn trong tay đi đứng thẳng dậy, hai mắt ươn ướt hồng hồng trừng to với Lương Nguyên Kính:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!