*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm về, phục vụ bắt đầu dâng món.
Cách thức dâng món của Phàn lâu cũng đặc biệt, gã sai vặt tay trái nâng ba món ăn lên nhau, cánh tay phải đưa đến vai có thể đặt hai mươi cái chén liền. Như vậy duỗi hai tay lên lầu hai cũng không chỉ không làm rớt, phần thức ăn cũng đặt đâu vào đấy, món nào ở bàn vị khách nào không hề bị nhầm lẫn.
Ở Phàn lâu ăn uống trái cây cũng không tệ, món ngon hiếm lạ, phàm là thiên hạ có, đầu bếp bọn họ hoàn toàn có thể làm ra. Nhưng được thực khách khen ngợi nhất phải nhắc đến rượu ngon trong lâu.
Vì thu thuế, Đại Trần không cho phép người dân tự ủ rượu mở xưởng bán riêng. Tửu lầu cần phải mua men rượu của quan phủ trước, sau đó mới được phép nấu đem bán.
Mỗi năm Phàn lâu mua đến năm vạn cân men từ quan phủ, sản xuất rượu và cung cấp cho 3000 cửa hàng bán lẻ. Quy mô tửu phường rất lớn, sản xuất rộng rãi ai cũng thấy rõ ràng.
Phàn lâu sở hữu hai loại rượu tự ủ, một cái là Thọ mi, cái thứ hai là Hoà chỉ, trong đó có rượu thọ mi thanh danh vang xa nhất.
Rượu có màu hổ phách, đựng đầy trong chén ngọc, thật sự có cảm giác
"Lan Lăng rượu quý ngát hương, Long lanh hổ phách phát quang chén đầy", mùi rượu mát lạnh, mùi thơm nức mũi, nếm vào như nước lê mía sệt, thanh thanh nhiều ngọt. [1]
[1] Khách trung tác – Lý Bạch và bản dịch của Tu Nguyen, thivien. net.
Tay Lý Hùng nâng rượu lên, tiên phong uống liền ba chén, đỏ mắt nói:
"Hôm nay là ngày lành, tết Trung thu, quả nhiên là để đoàn viên, cảm tạ trời đất, cho con kiếp này có cơ hội gặp lại A Bảo. Lương tiên sinh, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, e là…"
Nói đến đây, giọng anh lại nghẹn ngào, cuối cùng không nói được nữa, ngửa căng cổ uống hết rượu trong chén.
Lương Nguyên Kính tự uống sạch một hơi.
A Bảo cũng uống, chưa đã thèm chẹp chẹp miệng, nàng đã lâu rồi nếm qua thọ mi của phàn lâu.
Lý Hùng bắt lấy tay nàng, hai mắt bị rượu hung đến đỏ bừng:
"A Bảo, bây giờ theo a ca đến Tuyền Châu đi, ở Tuyền Châu có rất nhiều món ngon, vui chơi cũng có, em sẽ thích thôi, a ca cùng tẩu tẩu chăm sóc em."
A Bảo nhìn Lương Nguyên Kính, bất đắc dĩ nói:
"A ca, em không đi được."
Lý Hùng lập tức nói:
"Vậy a ca tới Đông Kinh, em chờ anh, lần này a ca về nhà sẽ nói lại với tẩu tẩu của em, cả nhà dọn đến Đông Kinh, chúng ta bên nhau sống chung một nhà."
……
A Bảo không biết nên nói gì cho phải, Tuyền Châu xa xôi ngoài lộ Phúc Kiến, cách Đông Kinh hơn vạn dặm, sao có thể dễ dàng chuyển nhà ngay.
Hơn nữa chị dâu là người gốc Tuyền Châu, nhà mẹ đẻ đều ở đó, nàng ấy sẽ rời bỏ cố hương chuyển đến Đông Kinh lạ nước lạ cái chỉ vì một cô em gái đã chết hơn ba năm sao?
A ca…… A Bảo có rất nhiều lời nhưng không cách nào bày tỏ ra hết.
"Ta sẽ đi Tuyền Châu." Lương Nguyên Kính đột nhiên nói.
Anh nói gì cơ?
A Bảo đột ngột quay đầu hỏi, chàng ở lại thành Đông Kinh rất tốt, đi Tuyền Châu làm gì?
Lương Nguyên Kính thả mắt, nghiêm túc nhìn nàng:
"Đợi xong chuyện ở đây, tôi sẽ từ quan, cùng em đi Tuyền Châu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!