A ca.
A Bảo nắm chặt tà váy, vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn ca ca.
Em… Lý Hùng hít hà một hơi, run rẩy hỏi, Em là A Bảo?
Phải! Là em!
A Bảo gật đầu như giã tỏi, hận không thể phi lên ôm chầm lấy a ca, nhưng lại lo làm anh sợ, trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Hùng chỉ vào nàng, quay đầu hỏi Lương Nguyên Kính:
"Cậu thấy được không? A Bảo đứng chỗ đó đó."
Lương Nguyên Kính nói: Thấy được.
Ra là vậy.
Lý Hùng bi tráng gật đầu một cái, tiếp đó hai mắt trợn lên, ngất đi.
A Bảo: ! ! !
Lương Nguyên Kính: …………
A ca! A Bảo la lên, nhào qua đẩy đẩy anh, A ca! Anh sao vậy?
Lý Hùng nhắm nghiền hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
Nước mắt A Bảo lập tức rơi ra, hoảng loạn thất thố nói:
"Tôi… Tôi hù chết a ca rồi."
Lương Nguyên Kính thử đặt tay dưới chóp mũi của Lý Hùng, nói:
"Chưa chết, chỉ ngất đi thôi."
Hai tay chàng luồn qua nách Lý Hùng, kéo anh lên giường mềm trong phòng.
A Bảo vốn định tiến lên phụ một chút, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Một phụ nhân trung niên đầu búi tóc vãn nguy, eo thắt khăn thanh hoa cười cười tiến vào, trong miệng nói:
"Lang quân vạn phúc, thiếp cho…"
Thấy rõ cảnh tượng trong phòng, ý cười khóe miệng của phụ nhân cứng lại, ngơ ngác bổ sung xong lời nói: … Rót rượu tới.
A Bảo đang giúp nâng chân Lý Hùng lên, nghe vậy quay đầu lại, vẻ mặt hấp tấp:
"Hả? Chúng tôi đâu kêu người rót rượu, vào nhầm phòng rồi à?"
Không… Không phải, Lương Nguyên Kính mệt thở hồng hộc, giải thích nói, Bà ấy là tuấn tao.
Tuấn tao là cái gì? A Bảo hỏi.
Là…… Lương Nguyên Kính bất lực nói,
"Tóm lại em đưa trước cho bà ấy chút tiền thưởng để bà ấy rời đi đi."
A Bảo tuy chưa hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời chàng nói, lấy mấy chục văn tiền từ túi tiền của chàng, thưởng cho phụ nhân kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!