Chương 27: [Như mộng lệnh] Phàn lâu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh minh hoạ về Phàn lâu (nguồn:

Baidu)

**

"Tôi biết tâm nguyện của mình là gì rồi!"

A Bảo từ giữa cánh tay ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn người nọ đang đọc sách bên cửa sổ phía nam.

Thấy chàng không phản ứng, chỉ yên lặng lật trang sách, nàng sờ sờ cái mũi, đứng dậy đi đến trước người chàng, hơi cúi người xuống.

"Nè, anh không muốn biết là gì à?"

Không muốn.

Lương Nguyên Kính đổi hướng tiếp tục đọc sách.

"Tôi muốn ăn hạt dẻ rang đường nhà Lý Hoà." A Bảo nói.

Vẫn thấy Lương Nguyên Kính không phản ứng gì, nàng bay tới ngồi trên cửa sổ, hai chân nhàm chán đung đưa qua lại.

"Không phải anh muốn thực hiện tâm nguyện của tôi để tôi đầu thai chuyển thế hả, mua hạt dẻ ra đường cho tôi đi, nói không chừng ăn xong sẽ đầu thai liền đó."

Rốt cuộc Lương Nguyên Kính mới ngẩng đầu khỏi trang sách, bất đắc dĩ nói: Em ăn rồi.

Sao có thể? A Bảo kinh ngạc nói, Hồi nào cơ?

"Lập thu tháng trước, em nói em muốn ăn đầu gà nhà Lý Hòa, Thất Tịch, em muốn đến Chu Tước Môn xem kịch, tháng trước đó nữa sinh nhật Thôi Phủ Quân, em nói muốn đi xem trò chơi dân gian, hôm trước tiết Thu Xã em cũng kêu tôi dẫn em đi ăn cơm xã." [1]

[1] Truyền thống của vài dân tộc ở TQ từ thời xưa, nôm na là món cơm ăn trộn từ nhiều nguyên liệu lại với nhau, được ăn vào ngày Mậu thứ năm sau tiết Lập Xuân/Thu với mong ước một năm mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu, gia đình ấm no, hạnh phúc. (theo Baidu)

……

A Bảo nói thầm trong lòng, cho dù có vài món là nàng thấy thèm mới đặt điều lung tung, nhưng anh cũng không cần nhớ rõ từng ngày từng món tới vậy đâu.

Mắt thấy Lương Nguyên Kính còn muốn liệt kê thêm mấy món nữa, nàng vội vàng chen ngang:

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa. Thật ra tôi không ăn cũng được, nhưng tôi muốn đi chơi. Hôm nay trời đẹp như vậy, anh có thể đừng suốt ngày buồn chán ngồi trong phòng đọc sách hay không?"

Không thể. Lương Nguyên Kính trả lời lại nàng bằng hai chữ này.

Cái đồ bướng bỉnh!

A Bảo hận không thể đạp cho chàng hai cước xả giận, chưa từng thấy người nào không thích ra cửa như chàng, lại còn trói mình ở quanh chàng nữa chứ, đi cũng không được, chỉ có thể ngắm gương mặt này phát ngốc. Cho dù chàng lớn lên có tuấn tú thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ ngắm đến phát chán thôi!

A Bảo bất đắc dĩ dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Từ ngày Đoan Ngọ cho tới nay đã trôi qua ba tháng, mùa thu tới rồi, thời tiết cuối thu cũng mát mẻ, trời xanh mây tạnh, cây táo đình viện cũng đã kết trái từ lâu. Trước đó vài ngày còn bị A Bảo ép buộc Lương Nguyên Kính dùng gậy trúc thọc rớt, chừa lại cho nàng ăn.

Nhớ tới ngày ấy chàng tay chân vụng về thọc táo, kết quả bị táo rơi đầy trời đập trúng đầu, làm A Bảo phải bật cười.

Lương Nguyên Kính cái người này, ngoại trừ chuyện vẽ tranh thành thạo như chuyên gia ra, còn lại đều ngốc như nhau.

Cười gì vậy?

Lương Nguyên Kính hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!