*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phố dài ngựa xe như nước, tiếng rao hàng kêu thánh thót chưa ngưng.
Câu hỏi A Bảo theo hơi gió bay vào tai của Lương Nguyên Kính làm chàng bỗng ngẩn ra.
Chàng nhìn A Bảo, hôm nay chàng vẽ nàng thành thiếu nữ trẻ tuổi, đầu chải tóc song hoàn [1], mặt mũi tương tự bảy phần so với quá khứ, mặc bộ áo vàng nhạt. Thái độ ngây thơ hồn nhiên, giống như chim hoàng oanh vừa thoát khỏi hố sâu.
[1] Hình ảnh minh hoạ (nguồn:
Baidu)
Lương Nguyên Kính rũ mắt: Bởi vì tôi bị bệnh.
A Bảo khinh thường:
"Lý do này anh cầm đi lừa người khác thì thôi đi, giờ vẫn xài để lừa tôi. Lương Nguyên Kính, anh không coi tôi là bạn à?"
Không lừa em, Lương Nguyên Kính giải thích,
"Năm ấy tôi mới tới thành Đông Kinh chưa bao lâu, không thích ứng với khí hậu ở đó. Ban đêm nhiễm lạnh, bệnh phổi cũ tái phát, ngày nào cũng ho khan liên tục, thật sự là bất lực nhận lệnh."
Phổi của chàng không khoẻ A Bảo cũng biết, không chỉ không chịu nổi giá rét, mỗi lần thời tiết thay đổi đều sẽ sinh bệnh.
Dư lão thường xuyên đến hiệu thuốc lấy ít dược liệu như xuyên bối mẫu, la hán quả, tỳ bà diệp, nấu cùng lê tuyết cắt thành miếng, sắc thành nước cho chàng trị bệnh ho. [2]
[2] Hình ảnh minh hoạ (Nguồn:
Baidu)
Năm đó chàng kháng chỉ, lấy lý do
"bất ngờ cảm phong hàn, thân thể không được khoẻ", ai nấy đều cho đó là giả, là bất mãn với tân hậu mới bịa cớ. Ngay cả A Bảo cũng cho rằng là vậy, ai ngờ chàng bị bệnh thật!
A Bảo vừa rầu rĩ bệnh phổi này của Lương Nguyên Kính làm sao cho tốt lên, có cách nào trị tận gốc không, vừa nghĩ lại, không đúng nha, chàng mắc bệnh nên kháng chỉ, rốt cuộc là muốn sống hay không muốn sống đây?
Nàng cạn lời nhìn Lương Nguyên Kính, nói:
"Anh nghĩ tôi tốt tính à, nếu năm đó tôi nổi cơn thịnh nộ muốn lấy đầu của anh thì sao?"
Đương nhiên cũng không có khả năng.
Đừng nói Triệu Tòng sẽ không cho phép, mấy nhóm quan đài gián đó cũng không dễ đối phó. Đại Trần lấy nhân hiếu trị quốc, từ lúc lập triều tới nay chưa có thần tử nào chết dưới tay đao phủ, nghiêm trọng lắm cũng chỉ xăm chữ lên mặt rồi lưu đày.
Nếu nàng phá vỡ tiền lệ này, cho dù là một Hàn lâm Đãi chiếu nhỏ bé thôi, cũng coi như
"gậy ông đập lưng ông".
Lương Nguyên Kính hơi thở dài nói: "Thật ra, năm đó tôi cũng cảm thấy không nên kháng chỉ. Nhưng học chính lại cật lực khuyên tôi dưỡng bệnh trước, kim thượng thương người, săn sóc nhân thần, sẽ không giận cá chém thớt lên người tôi.
Nếu tôi gắng gượng cơ thể bệnh thật phụng chỉ vào cung, vừa vẽ tranh không đẹp, ngược lại khiến người ta nói kim thượng khắt khe với thần tử.……A Bảo nghi hoặc,Cấp trên lừa anh, đúng không?
"Lương Nguyên Kính gật đầu:"Đúng vậy, giờ tôi nghĩ lại mới biết.A Bảo:………………"
Giờ mới biết cái rắm! Chờ đến mòn cả mắt luôn rồi!!
Cuối cùng cũng phá án xong!
Hoá ra năm đó chàng kháng chỉ, từ chối vẽ tranh cho nàng, căn bản không phải như lời đồn chán ghét nàng, mà là bị cấp trên giật dây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!