Chương 2: Vong hồn

Ba năm sau, sông Biện Hà tuyết băng bắt đầu tan, chào đón mùa xuân quay trở lại.

Đô thành Đại Trần, số dân cư Đông Kinh đã nhiều đến trăm vạn, vải lụa trà sứ của Giang Nam đều nhập từ thuyền hàng Đại Vận Hà, nơi đây rộng lớn đông đúc nên hàng hoá được du nhập liên tục, cũng là lúc đô thành phồn thịnh náo nhiệt nhất.

Hoa đào nở rộ hai bên bờ sông, trong thành trở nên ấm áp, mỗi lần đến dịp Tết Thanh Minh, cảnh xuân trong thành không mấy tốt đẹp. cho dù là hoàng thân quốc thích hay hoạn quan, hay là bá tánh thường dân, đều tận dụng cảnh sắc dịp xuân khả quan hơn để mang cả gia đình ra khỏi thành đi đạp thanh thả diều.

Mọi người đều có việc đặc biệt để làm, không bao gồm Lương Nguyên Kính.

Khi còn ở độ tuổi niên thiếu hắn đã trải qua một đợt bệnh nặng, suýt chút nữa bỏ mạng, ảnh hưởng về sau hoàn toàn bình phục thì phổi bị tổn thương, lúc thì tốt lúc thì không.

Tuy Đông Kinh cảnh sắc thanh bình hoa liễu rũ ven đê, nhưng mỗi khi xuân đến, hoa cỏ nảy mầm, gió thổi phấn hoa bay đầy, khiến yết hầu hắn phát ngứa liền ho khan không dứt.

Sắc trời hôm nay trở đẹp, hắn lại trốn trong nhà đọc sách.

Mới vừa lật qua một trang, A Bảo nhíu mày nhìn sách nói:

"Ta còn chưa xem xong đâu."

Lương Nguyên Kính ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ đọc nhanh như gió, đầu ngón tay nhẹ vê vê, lật qua thêm tờ nữa.

A Bảo duỗi tay chạm vào trang sách, cái gì cũng không sờ được, tay lập tức xuyên qua sách, thậm chí xuyên thấu qua cả án thư.

Được rồi.

Tình hình vẫn như cũ, so với ba ngày trước, không có chút biến hoá.

A Bảo vòng qua án thư, ngồi đối diện với nam nhân, tay phải quơ qua quơ lại trước mắt hắn:

"Nè, Lương Hoằng, Lương Nguyên Kính, ngươi thấy được ta không?"

Lương Nguyên Kính rũ mắt chuyên chú đọc sách, vẻ mặt vẫn không dao động.

A Bảo chống cằm, đôi mắt chớp hờ nhìn chằm chằm hắn, đến khi mình biến thành gà chọi mắt, cũng không nhìn ra hắn có gì không đúng, đành phải mất hứng thu hồi tầm mắt.

Bỗng nhiên có tia sáng xẹt ngang đầu, nghĩ đến gì đó, hai tay chống lên bàn, nửa người chậm rãi tìm tòi Lương Nguyên Kính,  một thước [1], nửa thước, ba tấc [2], hai tấc……

[1] Đơn vị thước = ⅓ mét.

[2] Đơn vị tấc = 1 dm.

Khoảng cách dần dần rút ngắn lại, Lương Nguyên Kính vẫn như cũ không có vết nứt.

"Còn bất động thì thôi."

A Bảo giảo hoạt cười, đột ngột tiến lại sát vào.

Khoảng cách này khiến hai người gần như chạm vào nhau, mặt dán mặt, môi A Bảo kém chút nữa là có thể in lên môi hắn.

Trong chớp mắt, lông mi của Lương Nguyên Kính dường như hơi run lên.

A Bảo chưa thấy rõ, tư thế này của nàng, tầm nhìn bị giới hạn.

Nàng không thể không nới ra chút khoảng cách, không chắc chắn hỏi:

"Ngươi mới vừa chớp mắt, đúng không?"

Vẻ mặt của Lương Nguyên Kính trước sau cũng không có gì khác biệt, vẫn như cũ hết sức chuyên chút đọc sách, tay chân cũng không hề trì trệ, phảng phất cái chớp mắt vừa rồi là do A Bảo ảo giác.

Xem ra là thật sự không nhìn thấy nàng nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!