*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chuyến này tôi xuôi về phía nam, vân du Cô Tô, đầu tiên là đến Thừa Thiên Tự ở Tô Châu, sau đó đi Tây Hồ Hàng Châu, bái yết chùa Linh Ẩn, Phi Lai Phong, phong cảnh Giang Nam quả nhiên khác biệt so với phía bắc, tiểu hữu Nguyên Kính nè, nơi này khác nhau ra sao nhất định tôi phải tỉ mỉ nói với cậu, đêm nay chúng ta lại thắp nến tâm sự suốt đêm…
"Giác Minh hoà thượng vừa vào phòng đã nói năng không ngừng nghỉ, y như muốn kể hết những gì y từng đi qua vậy. Lương Nguyên Kính thắp sáng đèn dầu xong xoay người lựa lời nói:"Tiểu sư phụ, cái đó sau này chúng ta từ từ nói, tôi có chuyện…À, phải phải phải,
"Giác Minh chen lời chàng,"Tôi trở lại chùa thì có người nói tháng trước cậu tới tìm gặp tôi, cho nên tôi mới vó ngựa lao nhanh lập tức đến nhà tìm cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?
"Lương Nguyên Kính cùng A Bảo đưa mắt với nhau, nhìn hòa thượng nói:"Cậu có thấy cái gì khác trong phòng này không?Giác Minh há mồm:Cái đèn, cái giường, bàn ghế, bình phong… Ủa, sao sau tấm bình phong còn có thêm cái giường nữa vậy? Tiểu hữu Nguyên Kính, chắc cậu đoán trước hôm nay tôi sẽ đến tá túc nhà cậu đúng không? Úi xời! Khách sáo quá đó!
Tôi và cậu ngủ cùng sập là được rồi, cần gì phiền phức thế đâu!
"Hoà thượng mặt mày vui mừng. Lương Nguyên Kính:"……A Bảo:……
"Tầm mắt nàng hoài nghi quét qua quét lại trên mặt hai người họ, có thật sự chỉ là bạn bè hay không vậy? Nghe có vẻ không đơn giản lắm nha. Lương Nguyên Kính đỡ trán nói:"Không phải mấy cái đó, là người, cậu có thấy ai không?Giác Minh nói:Cậu.Lương Nguyên Kính:Trừ tôi ra.
"Giác Minh chỉ vào mình:"Tôi.………………Y không thấy tôi.A Bảo nói,Thôi, đừng hỏi nữa.
"Lương Nguyên Kính nhìn nàng một cái, hít một hơi sâu, chỉ vào vị trí nàng đứng nói với Giác Minh:"Chỗ này có một quỷ hồn, cậu không thấy hả?
"Giác Minh hoà thượng hoảng sợ lùi về sau một bước, nói:"Ai đâu? Quỷ hồn của ai?
"A Bảo trừng mắt với Lương Nguyên Kính:"Đã trễ thế này, anh cần gì hù y?
"Lương Nguyên Kính rũ mắt nói:"Của Hoàng hậu.
"Nói xong, có lẽ nhớ tới Tiết Hoàng hậu quốc triều mới lập, lại bổ sung thêm:"Vị trước kia.
"Giác Minh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói:"Sao cậu còn…
"Còn? Còn gì thế? A Bảo không hiểu gì, nhưng Giác Minh hoà thượng lại không nói tiếp, chỉ thở dài nhìn Lương Nguyên Kính, chân thành nói:"Hay vầy đi, chỗ tôi có hai cuốn kinh thư, cậu cầm lấy mỗi ngày chép ba lần, nhưng cần phải bình tâm tĩnh khí, buông bỏ những điều không nên có…Cây bút cậu tặng tôi,
"Lương Nguyên Kính đột nhiên hỏi,"Là từ nơi nào có được?
"A Bảo gấp muốn chết, thầm nghĩ anh đừng cắt ngang y nữa mà, nàng chỉ nghe được phần đầu, buông bỏ cái gì? Điều gì không nên có? Giác Minh sửng sốt:"Hả?
Cậu nói tới cây bút tôi đưa cho cậu lúc cùng nhau nhập kinh vào tháng chín năm ngoái á?
"Lương Nguyên Kính gật đầu:"Đúng vậy.
"Giác Minh gãi gãi cái đầu trọc, hết sức hoang mang nói:"Cây bút đó? Hình như là vị huyện thừa Hồ Châu tặng tôi, cậu biết nơi đó sản xuất bút tốt nhất mà, thông thường xưa nay cậu đâu yêu thích cái gì ngoài sưu tầm văn phòng tứ bảo, nên tôi mới mượn hoa dâng phật, lấy nó tặng cậu.
Sao vậy, bút đó có vấn đề gì à?
"Lương Nguyên Kính nhìn về phía A Bảo. A Bảo thở dài:"Nói cho y đi.
"Nửa canh giờ sau. Giác Minh hoà thượng uống xong ngụm trà trong chén mới nói:"Cậu nói, cậu có thể thấy quỷ hồn của Hoàng hậu nương nương, nếu lấy máu nhỏ vào nghiên mực, sau đó vẽ bằng bút thần, hồn phách của Hoàng hậu nương nương sẽ nhập vào vật sống trong tranh, có thể cải tử hoàn sinh?
"Lương Nguyên Kính nghiêm trọng gật đầu:"Đúng vậy.A Bảo che mặt lại:Lương Nguyên Kính, nghe như anh bị điên sao ấy.
"Không ngờ còn có người điên hơn cả Lương Nguyên Kính, đột nhiên Giác Minh hoà thượng đứng dậy, cúi người vái chào, chấp tay hành lễ, miệng niệm phật nói:"A di đà phật, tiểu tăng pháp hiệu Giác Minh, ở đây xin bái kiến Hoàng hậu nương nương.……A Bảo:Tôi bên này.
"Lương Nguyên Kính nhắc nhở:"Nàng ở bên phải cậu.
"Giác Minh liền thay đổi phương hướng, vẫn cúi người bái lạy:"Tiểu tăng bái kiến Hoàng hậu nương nương.Cảm ơn nha, là tiền Hoàng Hậu, nếu không ngại cứ gọi tôi là A Bảo.
"A Bảo nhìn về phía Lương Nguyên Kính, ý tứ là thay tôi truyền đạt lại cho y đi. Lương Nguyên Kính mím môi, nói:"Nàng kêu cậu gọi nàng là A Bảo.
"Quay lại đề tài cải tử hoàn sinh. Lương Nguyên Kính hỏi Giác Minh:"Cậu thấy nguyên nhân do đâu? Cây bút cậu tặng tôi là bút thần thật à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!