"Lương Nguyên Kính, đường từ ngự hoa uyển đến ngự dược cục ấy, có xa không?"
Đột nhiên A Bảo hỏi.
Lương Nguyên Kính ngẩn ra mới thấp giọng thở dài: Xa.
Quá xa, là khoảng cách xa xôi nhất trong cuộc đời của hắn, dường như điểm cuối nằm ở phía chân trời, có chạy như thế nào cũng không tới, hai tay của hắn, đều bị máu của nàng chảy ra nhuộm đỏ.
A Bảo lại hỏi:
"Năm đó, vì sao ngươi rời Đông Kinh?"
Một năm đó, nàng mất con nhưng bởi vì thai nhi bảy tháng đã lớn, chỉ có thể phá, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.
A Bảo cũng không biết mình vòng một vòng từ quỷ môn quan về lại như nào, chỉ là sau khi tỉnh dậy nghe người ta nói, ngày ấy Triệu Tòng ở ngự dược cục long uy nổi điên, nói rằng nếu không thể cứu mạng Hoàng hậu sẽ để cả ngự dược cục chôn cùng vân vân.
Nhóm y quan ở ngự dược cục bị uy hiếp lên tính mạng nên đã hao tốn vô số dược liệu quý hiếm, ai nấy cũng đều cố phát huy trình độ cao nhất của mình, lúc này mới nơm nớp lo sợ cứu A Bảo sống lại, tuy là thế nhưng thân thể A Bảo vẫn bị tổn hại rất lớn, đã không thể sinh con nối dõi được nữa.
Trừ bỏ xuất thân ra, cuối cùng A Bảo đã có thêm lý do chính đáng bị phế, một nữ nhân không thể sinh con đẻ cái sao có thể làm Hoàng hậu?
Đáng tiếc lần này cho dù quần thần có khuyên can ra sao, Triệu Tòng đều nhất quyết không chịu phế hậu.
Cho tới bây giờ A Bảo mới biết được, hoá ra đó là sự đền bù Triệu Tòng cho mình, cái vị trí Hoàng hậu lạnh như băng để đổi lấy đứa con chết trong tay hắn.
Chỉ là nàng khi đó đã không quan tâm đến ai làm Hoàng hậu nữa rồi.
Nàng kéo lê thân thể bị tàn phá, mỗi ngày ở Khôn Ninh Điện ôm những cái áo yếm đó khóc lóc đau thương, còn Triệu Tòng suốt ngày làm bạn với nàng, an ủi nàng cũng không tác dụng, nàng đã giam hãm mình sâu trong bi thương, không thoát được.
Hi Hoà năm thứ hai trôi qua như vậy.
Triệu Tòng vốn tưởng rằng theo thời gian A Bảo sẽ từ từ tốt lên, nhưng mà nàng thì không, thiếu nữ xinh đẹp thích cười ngày xưa đã biến mất tăm rồi, thay vào đó là một A Bảo cõi lòng đầy oán hận, sinh ra gai nhọn, đã khắc nghiệt lại còn hay nói móc người khác.
Nàng nhìn bằng mắt thường cũng thấy được mình đã ốm đi rất nhiều, vả lại còn bị chứng băng huyết, quỳ thuỷ mỗi tháng một là không tới, hai là chảy máu không ngừng, nổi cơn đau bụng kinh đến nỗi khiến nàng muốn tự cầm dao mổ bụng mình.
Nàng không hề thị tẩm, cũng từ chối sự thân mật của Triệu Tòng, thậm chí còn không cho phép hắn bước vào tẩm điện của mình.
Đến cuối cùng Triệu Tòng mất hết sự kiên nhẫn đối với nàng, có lần hắn đòi hỏi bị cự tuyệt đã giận tái mặt dùng tới bạo lực, gặp ngay A Bảo với lấy bình hoa nhỏ trên giàn hoa đập cho chảy máu đầu.
"Là do ta đã quá nuông chiều ngươi."
Triệu Tòng ôm trán đang chảy máu không ngừng, lạnh lùng nhìn nàng.
Màn đêm buông xuống, hắn nghênh ngang bỏ đi, từ đó về sau không còn đặt chân đến Khôn Ninh Điện của A Bảo nữa.
Có lẽ xuất phát từ lòng trả thù, sau này hắn nạp thêm rất nhiều mỹ nhân, hậu cung đông đúc, lại có thêm nữ nhân bụng nhô lên, số trời mà. A Bảo thích ăn giấm lại như không nhìn thấy.
Rồi đến khi nàng nghe tin Tiết Hành bị biếm xuống Mỹ nhân cũng có hỉ, nàng mất lý trí liều mạng nhảy vào tẩm các của Tiết Hành, căm phẫn đẩy nàng ta ngã xuống đất, dồn hết sức lực đánh vào bụng nàng ta.
"Ta mất con, dựa vào đâu ngươi có được?"
Cung nhân có mặt ở hiện trường nói, lúc ấy thái độ nàng điên cuồng, trong miệng luôn lặp đi lặp lại câu nói đó.
Tiết Hành sinh non, đứa bé trong bụng nàng ta vẫn chưa tới hai tháng, đến nỗi A Bảo liền bị Triệu Tòng hạ lệnh cởi bỏ phục chế Hoàng hậu, phế thành thứ dân.
Năm này đã là mùa xuân Hi Hoà năm thứ ba, cách một năm tới ngày nàng chết đi.
Năm đó mất con nhỏ, ý chí tinh thần sa sút, A Bảo không phải không tính tuyên Lương Nguyên Kính vào cung, cung nhân hầu hạ nàng đọc thoại bản đã bị đuổi thay người mới, những người mới đến nàng không quen biết ai hết, nàng ở trong cung không có bạn chơi, nữ nhân hậu cung xem thường nàng, coi nàng là trò cười.
A Bảo bấm đốt ngón tay tính đi tính lại, ở thành Đông Kinh rộng lớn như vậy, nếu hỏi người bạn chân chính có thể nói chuyện với mình được thế mà chỉ có mỗi Lương Nguyên Kính, nàng còn chưa cảm ơn lần hắn đưa nàng đến ngự dược cục, tuy rốt cuộc không giữ được đứa bé, nàng vẫn nên cảm tạ hắn mới phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!