Chương 17: Ngày xưa

Thái Tông hoàng đế biết chuyện A Bảo còn ở phủ Tuyên Vương rất nhanh. Ông lấy vị trí Thái tử ra uy hiếp, bức Triệu Tòng đuổi A Bảo ra khỏi phủ.

Mùa xuân Minh Quang năm thứ hai, A Bảo dọn ra phủ Tuyên Vương.

Triệu Tòng lo sợ một khi nàng rời khỏi tầm mắt hắn sẽ quay về Dương Châu. Sau đó sắp xếp cho nàng ở lại nhà của tâm phúc Trương Ngu Thần, ngoài trách nhiệm chăm sóc ra còn phải giám sát thật chặt chẽ.

Tuy là vậy, A Bảo lại ở chung với cả nhà Trương gia rất tốt, nàng đi theo Trương phu nhân học nữ hồng may vá, đi theo Trương Ngu Thần đọc sách viết chữ.

Nàng còn cùng cô con gái nhỏ Trương gia chơi trò tung tiền, đánh cầu, dạy cô bé đàn tỳ bà, hát những điệu nhạc nhỏ đất Thục, cả nhà Trương gia đều cực kỳ yêu thích nàng.

Lúc Triệu Tòng nhậm chức ở phủ Khai Phong, còn phải thường xuyên vào cung phụ giúp Thái Tông xử lý chính sự, công việc bận rộn. Nhưng nếu có lúc nhàn rỗi, hắn sẽ len lén bỏ lại người theo dõi, đi đến Trương gia thăm A Bảo.

Lúc đầu A Bảo còn cáu kỉnh, không chịu để ý tới hắn, làm bộ không quen biết, hắn cũng không tức giận, còn giỡn mặt tới giúp nàng làm việc nhà, hoặc mặt dày đòi lấy túi tiền mà nàng tự tay thêu vá.

A Bảo có mắng hắn, hắn vẫn thản nhiên nghe mắng.

Đóng cửa phòng không để ý tới hắn, hắn sẽ yên lặng đứng ngoài cửa nói chuyện cùng nàng đôi ba câu.

Dần dà, tảng băng trong lòng A Bảo cũng bị hắn ấp cho tan, hai người cứ ở bên nhau một cách khó khăn, thi thoảng mới được một lần gặp mặt. Cho đến mùa đông Minh Quang năm thứ ba, Thái Tông băng hà, Triệu Tòng chính thức đăng cơ.

Sau khi hắn lên làm hoàng đế, cũng không đón A Bảo vào cung ngay mà phải chờ đến lúc thế cục vững vàng mới lập A Bảo lên làm hậu, khiến đám quần thần trở tay không kịp.

Lời đồn đãi bắt đầu từ đó mà ra.

Tháng chín A Bảo mới vào cung, đầu tháng mười chẩn đoán có thai, theo mạch tượng là hoài thai hơn hai tháng.

Điều này có nghĩa là trước khi tiến cung nàng đã mang thai ở Trương gia rồi.

Từ sau khi Triệu Tòng đăng cơ, A Bảo được sắp lập làm Hoàng hậu, người nhà Trung Ngu Thần liên tục khoe khoang chuyện Hoàng hậu nương nương từng ở nhà mình ra khắp phố phường.

Còn nói Hoàng hậu có quan hệ vô cùng thân mật với chủ nhà, còn được Trương đại nhân dạy cho đọc sách viết chữ, Trương nương tử cầm tay chỉ nàng thêu thùa.

Lời đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng, truyền càng xa càng sai lệch. Thế nào lại nói rằng Trương Ngu Thần cầm tay dạy A Bảo viết chữ, hai người họ giấu đầu lòi đuôi, cái thai này trong bụng Hoàng hậu không phải long tử của quan gia, mà là nghiệt chủng của Trương đại nhân Trương Ngu Thần.

Lời đồn lan rộng đến triều đình. Triệu Tòng giận dữ, biếm cả nhà Trương Ngu Thần đến Vi Châu, bắt bỏ tù mấy kẻ hầu trong nhà, nhưng vì thiên tử tức giận lôi đình, đổi lại lời đồn càng mất khống chế hơn.

Vào thời điểm đang sứt đầu mẻ trán vì tai tiếng, A Bảo lại không có cảm thụ gì quá lớn, thứ nhất là bởi vì Triệu Tòng che giấu rất tốt, không để lời đồn truyền tới tai nàng. Thứ hai là nàng tin tưởng Triệu Tòng, tin tưởng hắn có thể xử lý ổn thoả mọi chuyện.

Về phần thứ ba chỉ có mỗi mình nàng mới biết.

Nàng đang lừa mình dối người. Cho dù ai ai cũng phỉ báng nàng, nói nàng không còn trong sạch, nàng cũng cảm thấy Triệu Tòng sẽ không tin bọn họ.

Nhưng sự thật lại quá rõ ràng.

Cho dù Triệu Tòng không quá tin, nội tâm đại khái cũng xuất hiện vài nghi vấn. Nếu không tại sao biến một người ôn hoà như hắn, có thể giận tím người biếm cả nhà Trương Ngu Thần đến Vi Châu xa xôi như vậy, còn giam giữ nhiều người trong ngục nữa.

Nếu không phải bị người ta chọc trúng, cần gì phải thẹn quá giận đến mức đó?

Đối với chuyện này, nội tâm A Bảo rất rõ ràng, đúng như lời Tiết Hành từng nói, nàng biết, nàng vẫn luôn biết, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.

Nàng vừa tình nguyện sống trong sự hạnh phúc giả tạo tự mình vẽ ra, vừa sẵn lòng tin tưởng, chỉ cần bản thân hạ sinh hài tử là được. Một khi em bé chào đời, bọn họ sẽ phát hiện đứa con lớn lên giống ai, lời đồn tự khắc sập đổ.

Có suy nghĩ này rồi, nàng liền trở thành vị mẫu thân trông ngóng con mình ra đời hơn bất kỳ người mẹ nào hết.

Nàng trong hậu cung không có bằng hữu, chỉ có thể đem hết niềm vui sướng và chờ mong nói cho Lương Nguyên Kính nghe. Khi đó nàng còn mượn cớ vẽ tranh mình, thường tuyên Lương Nguyên Kính vào cung.

Tại sao lại là hắn mà không phải ai khác?

Nói đại là vì Lương Nguyên Kính đặc biệt không thích nàng đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!