*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay là quan gia ngự giá đến Bảo Tân Lâu, nơi các quân đội trình diễn tạp kỹ, còn có số ít nghệ sĩ dân gian thành Đông Kinh may mắn được biểu diễn trước mặt ngự tiền.
Các tiết mục bao gồm múa lân múa cờ; hơn một trăm quân sĩ trong quân đội cầm gậy và khiên chia thành cặp đấu tay đôi với nhau; cũng có nghĩ sĩ dân gian mang mặt nạ có mặt mũi hung tợn, tóc xõa tung, tụ tập lại nhảy múa để thỉnh mời thần linh và xua đuổi ma quỷ, thỉnh thoảng còn phun lửa bằng miệng; ngoài ra còn có bắn cung, cưỡi ngựa, và thi đấu đánh cầu.
Bên cạnh đó các nữ quan trong cung ăn mặc như con trai, tô son trát phấn, mặc quần áo lộng lẫy, cưỡi ngựa phi nước đại trên sân, dáng người thướt tha nhẹ nhàng, tạo nên những làn gió thơm ngát.
Từng tiết mục trước khi lên sân khấu, đều sẽ có người đốt pháo, phát ra một tiếng nổ vang trời, khói thuốc tan dần, tới lượt đội biểu diễn tiếp theo lên sân khấu.
Năm xưa, lúc A Bảo còn ở trong cung, nàng rất thích xem những tiết mục thế này, nhưng giờ đây nàng chẳng còn thấy thế nữa.
Có lẽ rốt cuộc nàng đã sáng tỏ, vui thích náo nhiệt chỉ là nhất thời, đợi khi pháo hoa tan hết, yến tiệc kết thúc, cảm giác cô đơn quạnh quẽ càng thêm rõ rệt.
Sau bữa tiệc, ngự giá hồi cung.
Quan gia không ngồi kiệu ngọc như lúc mới đến, hắn chỉ dắt con ngựa xanh của mình, quyết định đi dạo thêm chút mới trở về cung. Hắn để người khác ở lại đi phía xa xa, chỉ khâm điểm Lương Nguyên Kính đi cùng mình.
Quyết định này chắc chắn sẽ khiến chúng quan lại kinh ngạc.
Hôm nay, quan gia dường như đặc biệt ưu ái vị hoạ sư hàn lâm này, không chỉ lệnh hắn ở bên hầu hạ suốt buổi, lúc còn xem đua thuyền rồng cũng chủ động mời hắn đặt cược. Thậm chí còn tự mình thưởng cho Lương Nguyên Kính một đoá hoa tử đinh hương, để hắn cài lên trên mũ quan.
Thời đó, triều đình ưa chuộng màu tím. Các quan từ tam phẩm trở lên mới được phép mặc đồ tím đeo túi cá vàng, ngũ quan trở lên mặc đồ đỏ mới đeo túi cá bạc, bởi vậy mới có câu Dịch tử yêu kim [1], ý chỉ chức vụ tể tướng.
[1] nghĩa là kéo áo tím đeo túi vàng.
Mà hoa tử đinh hương tím là loại đột biến từ hoa mẫu đơn Lạc Dương, cánh hoa ngàn lá, mang sắc tím, lá dày đều rang như được cắt tỉa gọn gàng.
Vì vậy mới được gọi là bình đầu tử [2].
[2] Gốc (hình ảnh minh hoạ)
Bởi vì màu sắc đặc thù của nó, người đương thời liền cho rằng ý nghĩa có số làm quan, ngày sau có thể một bước lên mây, thậm chí đạt đến chức vụ cao nhất như tể tướng.
Vì thế các thí sinh được xướng danh trong điện Tập Anh, họ thường cài hoa này lên tóc rồi cưỡi ngựa đi quanh con phố, thể hiện phong thái đầy tự hào và hân hoan.
Hôm nay quan gia ban bình đầu tử cho Lương Nguyên Kính, quả thật là ân sủng quá mức, hành động này có hàm ý gì, tránh không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Mặc kệ người khác phỏng đoán tâm ý của quan gia như thế nào, Lương Nguyên Kính vẫn không hề hay biết. Thậm chí còn chẳng để bụng, hắn đang thong thả bình tĩnh đi theo bên cạnh quan gia, chỉ chậm lại một bước chân.
Bên Kim Minh Trì châm đốt pháo hoa, tiếng phực vang lên, khói lửa lộng lẫy bay lên bầu trời, hoa lệ nở rộ giữa màn đêm, trong giây lát rồi lại tan biến.
Đột nhiên Triệu Tòng dừng bước, chắp tay nhìn lên bầu trời đêm, Lương Nguyên Kính ở phía sau cũng dừng lại, im lặng không nói lời nào.
"Nếu có nàng ở đây, chắc hẳn lại cười to vừa nhìn vừa vỗ tay."
Từ nàng này chỉ ai, hắn cũng không nói rõ, Lương Nguyên Kính cũng chỉ yên lặng lắng nghe, không đáp lại.
Chỉ có A Bảo ở một bên hờ hững nói:
"Nói sai rồi, ta không có vỗ tay cười to đâu."
"Uyển Nương nàng ấy, thích nhất loại giải trí náo nhiệt, đầy màu sắc rực rỡ như này."
Khoé môi Triệu Tòng mỉm cười, quay đầu nhìn Lương Nguyên Kính, ánh mắt hơi lơ đãng lại như vô tình chạm phải A Bảo đang đi theo phía sau.
Trong lòng A Bảo cứng lại, chỉ mơ màng cảm thấy hắn vẫn là vị Vương gia phong lưu nho nhã, ôn tồn lễ độ kia ở thành Dương Châu năm đó, cưỡi con ngựa đẹp mặc y phục mùa xuân, đứng ở hành lang dài của Minh Thuý phường, cùng nàng đứng trên lầu hai xa xa nhìn nhau, một cái liếc mắt ngỡ đâu muôn đời.
Pháo hoa biến mất, màn đêm yên tĩnh trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!