Chương 14: Gặp vua

Ở một khắc trước A Bảo còn đồng tình với người khác, rất mau lại đến phiên nàng, chỉ vì nàng bỗng ý thức được một việc.

Nếu tranh của Lương Nguyên Kính được chọn làm tuyệt phẩm, có nghĩa là hắn phải gặp mặt hoàng đế, đồng thời nàng cũng phải đối mặt trực tiếp với Triệu Tòng!

Ngày này tới nhanh vậy, nhanh đến nỗi A Bảo còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Triệu Tòng lập tức xuất hiện trước mắt nàng, chứa đựng ý cười nhạt nhẽo, hỏi Lương Nguyên Kính:

"Lương khanh, tay đã tốt hơn chưa?"

Triệu Tòng gầy.

Đó là cảm nhận rõ rệt nhất từ lúc A Bảo nhìn thấy hắn.

Dường như hắn gầy đi, hai bên gò má hơi hóp vào trong, xương gò má cũng lộ rõ, mặc một thường phục tay áo bào đỏ sẫm, cổ áo tròn màu vàng nhạt của đế vương, lại có chút suy nhược không tả xiết.

Nhưng khi hắn cười vẫn rộ lên vẻ anh tuấn như xưa.

Trước kia, A Bảo thích nhất là ngắm nhìn nụ cười của hắn, bởi vì lúc cười, khoé môi cong lên một đường rất hiền hòa, nhưng từ sau khi làm hoàng đế, hắn cũng rất ít khi cười tươi giống vậy.

A Bảo ngơ ngác, không nói rõ đây là loại cảm thụ gì, nói hận cũng không đúng, nói yêu cũng không phải.

Lương Nguyên Kính liếc nàng một cái, mới cẩn thận đáp:

"Đa tạ quan gia lo lắng, nhờ thuốc được quan gia ban thưởng, tay của thần đã tốt lên rất nhiều."

Triệu Tòng cười nói:

"Ngươi cảm ơn sai người rồi, nên cảm ơn Hoàng hậu mới đúng, nhờ ngày ấy nàng nhắc nhở trẫm, lệnh ngự dược cục đi chế thuốc mỡ đưa cho ngươi."

Lương Nguyên Kính đang muốn hướng đến Hoàng Hậu để tạ ơn.

Tiết Hành lại ngăn cản nói:

"Nếu không phải do nô tỳ trong điện thần thiếp vô dụng, tay của Lương tiên sinh cũng sẽ không bị bỏng, đây cũng là chuyện thiếp nên làm, nếu tiên sinh còn muốn cảm ơn, đó mới là làm khó thần thiếp."

Nói cũng phải, Triệu Tòng nói giỡn,

"Đôi tay của Lương khanh là danh thủ quốc gia, dù có ngàn lượng vàng cũng không đổi được, Hoàng hậu à, chuyện này coi như nàng lấy công chuộc tội."

Tiết Hành đỏ mặt, cười giận liếc mắt:

"Quan gia lại trêu ghẹo thần thiếp."

Các cung quyến phi tần, hoàng thân quốc thích, đại thần tể tướng đều hiểu ý cười một tiếng, nhìn đế hậu liếc mắt đưa tình.

Sau đó mọi người đều cùng quan gia đi đến bên cạnh ngự án, bình luận bức vẽ ⟪Kim Minh Trì thủy diễn đồ⟫ của Lương Nguyên Kính.

A Bảo ngơ ngác xuất thần, lỗ tai ong ong, cái gì cũng không nghe rõ.

Lương Nguyên Kính nhân lúc không ai chú ý, lo lắng lại gần nhìn nàng: Không sao chứ?

Lúc này A Bảo mới hoàn hồn, nghiêm túc dặn dò hắn:

"Đừng nói chuyện với ta, lúc nói chuyện với ngự tiền ngươi phải tập trung cao độ, đừng để xảy ra sự cố, nếu bị Ngự Sử Đài buộc tội không phải chuyện đùa, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết ngươi đó."

Lương Nguyên Kính sâu kín nhìn nàng, xong quay trở lại bên ngự án.

Mọi người bàn luận sôi nổi một hồi sau, có quân sĩ Điện Tiền Ty vào bẩm báo:

"Quan gia, giờ lành đua thuyền rồng đã đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!