*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùng năm tháng năm là Tết Đoan Ngọ.
Vào ngày này, người dân của thành Đông Kinh đều phải treo lá cây ngải cứu, xương rồng, cành đào, cành liễu trước cửa để xua đuổi tà ma, còn phải bày biện bánh chưng [1], bánh bao ngũ sắc, trà rượu để cúng bái thần linh.
[1] Bánh chưng Trung Quốc khác với bánh chưng truyền thống bên mình, của họ là hình tam giác còn bên mình là hình vuông.
Đầu tháng năm sẽ có nha lại của phủ Khai Phong đến dán hoàng bảng lên các cửa thành, thông báo từ hôm nay trở đi Kim Minh Trì và Vườn Lâm Uyển sẽ mở cửa đối ngoại. Mời học giả dân thường vào trong thăm quan, vùng ngoại ô phía tây của thành nhất thời đông đúc tấp nập người ghé chơi.
Ngày Đoan Ngọ này, quan gia ngồi xa giá vui chơi đến Kim Minh Trì xem đua thuyền rồng, tổ chức tiệc tùng cùng quần thần.
Sự kiện trọng đại như vậy tất nhiên không thể thiếu nhóm quan viên Hoạ viện tham dự. Việc họ cần làm đó là sao chép lại cảnh vua và quân thần, nhân dân vui vẻ hân hoa trên tranh lụa, để thế hệ sau ghi nhớ về triều đại thái bình thịnh vượng như hôm nay.
Vết thương trên tay Lương Nguyên Kính đã sớm lành lặn nhờ thuốc mỡ thần kỳ do ngự dược cục điều chế, chỉ là trên mu bàn tay còn để lại sẹo có hình giống như một con chim yến.
Mỗi lần A Bảo nhìn thấy vết sẹo đỏ nhạt kia cũng đều phải thở dài, tay đẹp như vậy lại bị phá hư, ngược lại với Lương Nguyên Kính không để ý cho lắm.
Hắn cũng nằm trong hàng ngũ quan viên Hoạ viên phụng chỉ dự tiệc.
Kim Minh Trì nằm ngoài cổng Thuận Tiên phía tây thành, còn hắn thì ở phía đông ngoài thành, hai bên đông tây cách nhau cả một tòa thành Đông Kinh. Vì để kịp giờ tham dự chỉ có thể xuất phát từ canh năm, dắt lừa đi bộ vào thành trong sương mù sáng sớm.
Mặt trời vừa nhô, người đi đường cũng xuất hiện ngày càng nhiều.
Quan lại người ta cưỡi ngựa đi ra ngoài, nữ quyến cầm cành liễu hoa tươi ngồi kiệu, trước sau đều có đám nô bộc đi theo, bá tánh thường dân đa số là cưỡi lừa hoặc con la, người bán hàng rong trên vai gánh đòn hàng hoá.
Còn có thiếu niên phong lưu đội mũ lụa mỏng ti tiện cợt nhã cưỡi ngựa đuổi theo ca kỹ.
Trước đây, hầu hết kỹ nữ đều cưỡi lừa đen, tuy nhiên nhờ A Bảo, địa vị kỹ nữ đột nhiên được đề cao, đi ra ngoài phần lớn đều cưỡi ngựa son, mặc quần áo mùa hè, đầu đội vòng hoa, đeo khăn che mặt, toát ra loại ph. óng đ. ãng lả lơi.
Người đi đường thấy Lương Nguyên Kính có lừa mà không cưỡi còn chọn cách đi bộ, xôn xao hiếu kỳ nhìn nhìn hắn.
A Bảo bị nhìn ngó chằm chằm có chút mất tự nhiên, nàng nói với người đang dắt lừa:
"Lương Nguyên Kính, ngươi ngồi cưỡi đi đi."
Nàng chỉ là quỷ hồn, vốn không cần cưỡi lừa.
Lương Nguyên Kính hơi nghiêng đầu nhìn nàng, nói: Không cần đâu.
Mặt trời tháng năm có hơi gay gắt, cho nên mọi người đều muốn nhân ngày Đoan Ngọ dùng nước ngải thảo nấu sôi tắm gội, để phòng ngừa muỗi độc.
Ngay cả người ngồi ngựa cũng đã đổ mồ hôi ướt mấy cái khăn, chứ đừng nói gì là Lương Nguyên Kính đang đi bộ, hai bên tóc mai hắn đã ướt đẫm mồ hôi, rơi xuống trúng vào vài sợi tóc, gương mặt cũng ửng lên màu hồng nhạt, hiển nhiên đã nóng đến mức không chịu nổi.
A Bảo sớm chiều ở chung với hắn hơn hai tháng, biết hắn ưa thích sạch sẽ, luôn tắm gội mỗi ngày, chưa bao giờ có lúc chật vật như bây giờ.
Ngươi lên đây mau!
A Bảo nóng người nói,
"Còn không lên để người khác kêu ngươi là đồ ngốc à!"
Có ai lại để lưng lừa trống trơn, còn mình thì đi bộ không?
Lại nói, Kim Minh Trì xa như vậy, chỉ dựa vào hai chân của hắn có đi đến trời tối cũng chưa đến nơi nữa là.
Lương Nguyên Kính nghĩ ngợi nói:
"Phía trước chắc sẽ có chỗ cho thuê ngựa, ta có thể…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!