Hôm sau, Lương Nguyên Kính mang A Bảo theo đi lên chùa Tướng Quốc tìm gặp Giác Minh hoà thượng.
Trên đường đi, A Bảo cưỡi trên lưng lừa hỏi hắn:
"Ngươi là hoạ sư, sao lại kết bạn với hoà thượng vậy?"
Lương Nguyên Kính giữ dây thừng, đáp:
"Lúc ta còn nhỏ, vì muốn nâng cao kỹ năng hội hoạ, từng đi thăm quan những ngọn núi lớn nổi tiếng, ngày nọ trên đường đến Vĩnh Châu tìm núi Cửu Nghi, đêm mắc trận mưa to, buộc phải tìm chỗ trú ở miếu thờ đổ nát…"
Để ta đoán xem A Bảo đầy hứng thú đánh gãy hắn,
"Có phải trùng hợp vị hoà thượng đó là trụ trì miếu, sau đó các ngươi làm quen nhau?"
Lương Nguyên Kính mỉm cười lắc đầu: "Không phải thế, miếu thờ cũ kỹ đó cỏ khô héo úa, tượng thần đổ nát, trên ngói đọng lại nhiều mạng nhện, đã lâu rồi không có người vào ở.
Tiểu sư phụ Giác Minh giống ta, là tăng nhân vân du [1], lúc đó tình cờ gặp y trở về từ nơi xa, ta vô cùng tò mò về phong tục tập quán nơi khác nên đã hỏi thăm y, y cũng thấy hiếu kỳ về núi non sông nước ta từng ghé qua, thế là bọn ta thắp nến tâm sự suốt cả đêm, đến tận gần sáng ngày hôm sau mới xong.
Y nghe ta nói muốn lên phía bắc tham dự học viện Đại Bỉ năm đó, cũng nói y muốn đến Đông Kinh ngắm nhìn chùa Đại Tướng Quốc xem sao, và rồi hai người bọn ta tá túc trên chiếc thuyền hàng, cùng nhau lên đến phía bắc.
"[1] Vân du thường chỉ hoà thượng, đạo sĩ đi đây đi đó không cụ thể địa điểm đi."Ta biết rồi
"A Bảo đung đưa chân nói,"Sau đó các ngươi ở trên thuyền, tiếp tục thắp nến tâm sự suốt một đêm, hắn tới Đông Kinh rồi, trở thành hoà thượng của chùa Đại Tướng Quốc, còn ngươi thi đậu hoa viện quốc triều, từ đó biến thành hoạ sư hàm lâm đãi chiếu, đúng không?
"Lương Nguyên Kính nén cười:"Cũng không khác biệt lắm." (đọc tại nudepxinh. wordpress. com)
A Bảo ngó hắn, thầm nghĩ ngươi và đại hòa thượng kia thân mật quá ha, còn thắp nến tâm sự suốt đêm gì gì đó…
Nghĩ lại thì, sao mình lại để ý chuyện đó làm gì, đúng là lo chuyện bao đồng mà, hứ, nhìn mây trôi trên trời còn hơn.
**
Chùa Đại Tướng Quốc nằm ở phía nam của thành Đông Kinh, được xây dựng bởi cao tăng đại sư Tuệ Vân từ thời Đường, nghe đâu đây là nơi ở của Ngụy công tử nhà Tính Lăng quân xưa, tên ban đầu là chùa Kiến Quốc, vào Nguyên Hoà năm thứ nhất, Đường Duệ Tông hạ chiếu chỉ sửa chùa Kiến Quốc thành chùa Tướng Quốc, để kỷ niệm phong hào Tướng Vương trước khi ông lên ngôi, ông còn có tấm bảng đề Chùa Đại Tướng Quốc, chỉ có chùa Tướng Quốc mới có.
Tới khi nước Đại Trần ra đời, chùa Tướng Quốc đã trở thành chùa dành cho hoàng gia, hương khói ngày càng thịnh, mỗi tháng chỉ mở cửa đón khách đúng năm ngày cho người ngoài ghé thăm cúng bái.
Hôm nay vừa đúng ngày chùa mở, ngôi chùa ngày thường yên tĩnh giờ đây trở nên ồn ào nhộn nhịp, khách tới nhiều như mây, cách xa xa đã trông thấy cảnh tượng náo nhiệt.
A Bảo vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã sớm vứt chuyện kia lên chín tầng mây, vươn cái cổ dài nhìn trong vô vọng, thấy Lương Nguyên Kính vẫn không nhanh không chậm buộc con lừa lên cây ngô đồng, không khỏi lên tiếng thúc giục: Ngươi nhanh lên đi!
Lương Nguyên Kính đang thắt nút thòng lọng, chợt nhìn nàng nói:
"Hay là, nàng đừng đi vào, ở chỗ này chờ ta."
?
A Bảo mặt đen như đáy nồi:
"Ý của ngươi là sao? Chê ta phiền?"
Không có Lương Nguyên Kính vội nói,
"Ta không có ý đó, nơi này là chùa chiền, hào quang Đức Phật soi khắp nơi, nàng là oan hồn, nếu để bị thương thì không hay lắm."
A Bảo thở nhẹ nhõm, thì ra là ý này, xua xua tay nói:
"Không sao đâu, lúc còn sống một là ta không làm việc ác, hai là không giết người…"
Nàng đột ngột khựng lại, nhớ tới đứa bé của Tiết Hành đã chết trong tay mình, nếu được may mắn sinh ra, chắc cũng được tính là một mạng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!