"Sao lại thành thế này?"
"Không thấy con mèo trên tranh nữa."
Lương Nguyên Kính nhìn chằm chằm bức《Ly miêu hí thảo diệp đồ》trên bàn, sắc mặt ngưng trọng nói.
Ta nhìn xem!
A Bảo cố sức nhảy lên án thư, chẳng qua không có thói quen như loài mèo, thế là ngã chổng vó trên mặt đất, cũng may thịt mỡ dày cũng không đau lắm.
Lương Nguyên Kính thấy nàng nhảy lên không được, nói một tiếng Đắc tội rồi bế nàng lên trên án.
Hai tay của hắn xách phần nách của A Bảo, cảm giác vô cùng kỳ quái, nàng mất tự nhiên vặn người, cúi đầu nhìn con mèo trên bức hoạ.
"Thật sự không thấy nữa!"
A Bảo khiếp sợ quay đầu, động tác quá đột ngột, suýt chút nữa đã ngã xuống, Lương Nguyên Kính tinh tế đẩy đẩy nàng lại vào trong.
"Không… Không chỉ không có mèo, máu của ngươi cũng vậy…"
Lúc trước Lương Nguyên Kính bất cẩn cắt trúng tay, rõ ràng có máu chảy dính trên bức tranh, cả hai người họ đều thấy rõ như ban ngày, nhưng hiện tại không chỉ giấy Tuyên Thành sạch sẽ trắng tinh, mà ngay cả con mèo được vẽ trên đó cũng biến mất, trong hình chỉ còn lại bình sành cắm cỏ tranh, còn hồn phách của A Bảo lại biến thành y đúc con mèo trên giấy vẽ!
……
A Bảo cùng Lương Nguyên Kính đối mặt nhau một lát, rốt cuộc không nhịn được nữa kinh ngạc cảm thán:
"Thế gian còn có chuyện kỳ lạ như vậy à?"
Lương Nguyên Kính im lặng, bởi vì đối với hắn mà nói, có thể thấy quỷ hồn đã là điều kỳ bí, gần đây bên người hắn xuất hiện quá nhiều chuyện lạ, dần dần cũng không còn bất ngờ nữa.
Hắn chỉ để ý một chuyện:
"Tại sao lại như thế?"
Ta biết. A Bảo nói.
!
Lương Nguyên Kính hơi hơi trợn to mắt nhìn nàng.
"Bút thần Mã Lương, [1]" A Bảo hỏi hắn,
"Ngươi đã nghe qua câu chuyện này chưa?"
….
Câu chuyện ⟪Bút thần Mã Lương⟫ là chuyện dân gian xưa nhà nhà đều biết từ triều Đại Trần, ngay cả trẻ em chưa đi học cũng đều nghe qua, đương nhiên Lương Nguyên Kính không thể không biết.
[1] Tóm tắt ⟪Cây bút thần của Mã Lương⟫:
Câu chuyện kể về cậu bé tên Mã Lương đam mê vẽ vời nhưng do gia đình nghèo khó không có tiền mua nổi cây bút. Có lần, cậu đi chăn gia súc và thấy người khác đang vẽ tranh nên bước vào xin một cây bút để học vẽ. Nhưng người họa sĩ thấy cậu không có tiền nên không cho khiến Mã Lương rất tức giận.
Từ đó cậu chăm chỉ học vẽ, đi đến đâu cũng cố học hỏi tìm tòi. Một ngày nọ, Mã Lương nhặt được một cây bút thần và bất cứ thứ gì cậu vẽ ra đều trở thành hiện thực. Mã Lương chỉ nhận vẽ cho người nghèo, vẽ ra bất kỳ thứ gì nhà nghèo cần.
Chẳng bao lâu sau, viên quan này phát hiện ra và tìm đến đòi cậu vẽ ra những thỏi vàng. Mã Lương đã vẽ ngọn núi đầy vàng và đặt dưới biển sâu, khiến cho quan tham rơi xuống biển mà chết. ( – có thể tìm đọc thêm)
A Bảo hỏi:
"Ngươi dùng bút gì vẽ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!