Chương 1: [Cung oán] Phế hậu

A Bảo mở cửa sổ ra, hơi gió lạnh lẽo từ ngoài thổi vào, trong gió hình như thoang thoảng mùi hoa.

Nàng nhắm hai mắt, cố sức ngửi ngửi, không xác định rõ.

Trong phòng quá nồng mùi thuốc, nàng đổ bệnh suốt cả mùa đông, cái mũi cũng đã bị mấy chén thuốc vừa đặc vừa đắng đó làm cho hỏng.

A Bảo chống người dậy, vươn nửa người ra cửa sổ, cật lực nghiêng đầu nhìn xem, mơ hồ thấy cây lê ở đình viện đã nở hoa, đoá hoa phấn trắng nở rộ trên nhánh cây, còn có vài cánh hoa phiêu tán bay trong gió.

Hoá ra đã là mùa xuân rồi.

Vào lúc A Bảo đang muốn vươn ra thêm, bỗng nhiên đằng sau có người túm cánh tay nàng lại, một tiếng bang, cửa sổ bị đóng lại.

Ngô thị mặt mũi không tán đồng nhìn nàng, nhíu mày khoa tay múa chân với nàng.

Không được để trúng gió, sẽ bị cảm lạnh.

A Bảo giải thích:

"Ta chỉ mới mở thôi, thời gian còn chưa đầy nửa chén trà nhỏ."

Ngô thị không cử động, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.

A Bảo lại năn nỉ nói:

"Cho ta ngắm đi mà, bên ngoài hoa đều đã nở hết rồi."

Ngô thị vẫn đứng bất động.

Bà là người câm, chứ không hẳn bị điếc, chỉ là có chút lãng tai. Đôi khi A Bảo nói chuyện với bà, bà có thể nghe thấy được, ngẫu nhiên còn sẽ làm cử chỉ trả lời lại. Chỉ có khi nào A Bảo đưa ra yêu cầu không hợp lý, bà mới như không nghe thấy, vì vậy A Bảo cảm thấy bà ấy đang cố ý giả vờ câm điếc.

Điều này thật sự giống tra tấn người khác, A Bảo thích náo nhiệt nhất, miệng không lúc nào nhàn rỗi, mỗi một khắc không ngừng tìm kiếm người để nói chuyện cùng.

Ngô thị điếc đã đành, ngày từ đầu thật sự nghẹn hỏng nàng rồi, đến bây giờ cũng thành thói quen, cái gì liên quan đến nàng đều lười biếng nói tới.

Nhất định là Triệu Tòng cố tình trừng phạt nàng.

Người này xưa nay rất ấu trĩ, lúc cãi nhau với nàng, luôn lệnh các cung nhân không được nghe theo nàng, phái người câm tới hầu hạ, thật là quá thích hợp.

A Bảo nhìn nếp nhăn trên mặt của Ngô thị, thở dài:

"Đừng nghiêm túc vậy nữa… Nghiêm túc, khụ… khụ khụ…"

Lời còn chưa dứt, nàng đã ho khan kịch liệt.

Ngô thị vội vàng vỗ vỗ giúp nàng thuận khí, xong ôm tới mấy cái chăn gấm, từng lớp từng lớp đem nàng quấn lại.

Sau khi A Bảo ho khan được một lúc lâu mới ngừng, gương mặt tái nhợt cũng ửng hồng trở lại, kéo cánh tay Ngô thị thở d. ốc nói:

"Đừng… Đừng quấn nữa, sắp thành cái bánh chưng rồi."

Tôi đi sắc thuốc. – Ngô thị khoa tay múa chân.

"Có thể không uống không?" Vẻ mặt A Bảo đau khổ.

Xưa nay nàng thích ngọt sợ đắng, sợ nhất là uống thuốc, thật không hiểu vì sao đại phu trên đời này chế thuốc đắng đến vậy, nếu như thuốc được làm từ đường, nàng có thể tự uống được.

Trả lời lại nàng chính là bóng dáng vội vã rời đi của Ngô Thị.

Bà ấy rời đi không lâu, A Bảo lập tức nhảy khỏi chăn gấp, lần nữa mở cửa sổ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!