Chương 43: Rất Loãng Rất Loãng

Xe cấp cứu đã đến bệnh viện, Vương Hoành Thắng được đưa đến phòng cấp cứu, Tô Bạch ngồi ở bên ngoài, một tay chống cằm.

Hải thiếu gia đã nói, trong ba lần làm nhiệm vụ đầu tiên của người thực tập, bình thường chỉ cần cẩn thận một chút là được, không cần liều mạng liền không xuất hiện vấn đề gì lớn, nhưng hình như hắn quá đen thì phải.

Lần đầu tiên, quả thực là rất dễ dàng, có hai lão quỷ đến giúp, hai người đó còn đồng quy vu tận với người phụ nữ công sở kia.

Nhưng lần thứ hai, tình thế quả đúng là ngàn cân treo sợi tóc, hiện tại là lần thứ ba, cũng không phải đơn giản. Nhất là từ những lời Vương Hoành Thắng đã nói, lần này người thực tập và thính giả hình như đang đối đầu.

Hơn nữa, nếu như lần này người thực tập đều có bản lĩnh hơn người như Vương Hoành Thắng, quả thật là đủ tư cách đấu lại thính giả. Hiện tại đã có một thính giả chết rồi, nữ cảnh sát kia đã là người đầu tiên. Điều này có nghĩa là mâu thuẫn giữa hai bên, nhất định phải đến mức độ thấy máu.

Lúc này, bởi vì ở khu Bạch Ngân lại xảy ra án mạng, cảnh sát đều bận rộn, cho nên cũng không có ai lo lắng đến Vương Hoành Thắng đang bị thương, hơn nữa, sau khi Vương Hoành Thắng được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, bác sĩ cũng nói anh ta đang hôn mê, không thể lấy lời khai của nhân chứng.

Tô Bạch đi vào phòng chăm sóc đặc biệt với Vương Hoành Thắng, rót một cốc nước cho anh ta.

- Bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài, nơi này cũng không có camera.

Lúc này, Vương Hoành Thắng mới mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, thể trạng của người luyện võ thật sự mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhất là ở trong thời đại khoa học kỹ thuật hiện tại, phần lớn tố chất thân thể của con người đang giảm xuống, cho nên thân thể của những người chú trọng vào luyện võ càng thêm nổi bật, tố chất thân thể của họ cũng tốt hơn.

Dĩ nhiên, cho dù tố chất thân thể của Vương Hoành Thắng có tốt cũng không thể so với người có một nửa dòng máu Vampire như Tô Bạch.

- Buồn chết tôi rồi. Vương Hoành Thắng kéo cổ áo ra, nhìn qua Tô Bạch.

- Đợi lát nữa sẽ có người tới.

- Đều là người thực tập? Vương Hoành Thắng khẽ gật đầu.

- Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là gì không? Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh giường, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, không chút nào để ý nơi này là bệnh viện.

- Tôi vốn dĩ không chắc chắn cậu có phải là người thực tập hay không, hiện tại thì tôi có thể chắc chắn rồi.

- Vì sao?

-Bởi vì cậu không biết nhiệm vụ chủ tuyến là gì. Tô Bạch ngạc nhiên nhìn Vương Hoành Thắng:

-Lần này nhiệm vụ chủ tuyến không phải là bắt lấy hung thủ sao? Vương Hoành Thắng lắc đầu.

- Suy nghĩ của cậu quá cứng ngắc rồi, lần này, bắt được hung thủ chỉ là nhiệm vụ chủ tuyến 2, còn có nhiệm vụ chủ tuyến 1, có một việc, chắc hẳn cậu đã biết, phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 1 chắc chắn lớn hơn phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 2 rất nhiều.

Tô Bạch khẽ gật đầu, điều này lần trước, hắn đã cân nhắc rất nhiều, sau đó mới lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 2, mà không phải lựa chọn nhiệm vụ chủ tuyến 1, không thể hoàn thành.

- Lần này, nhiệm vụ chủ tuyến 1 chính là giết chết người thực tập, ha ha.

Vương Hoành Thắng đặt cốc nước lên tủ đầu giường, lúc này anh ta đang bị thương, hô hấp khó tránh khỏi có chút dồn dập, trước ngực anh ta lên xuống chập trùng, sau đó ho khan.

- Cho nên, vì lẽ đó, chúng ta, tất cả những người thực tập tham gia vào chuyện xưa này, đều là mục tiêu đuổi giết của những thính giả kia. Tô Bạch hơi nheo mắt lại, từ chối cho ý kiến, tiếp tục hút thuốc.

- Cậu muốn hỏi tôi, làm sao chúng tôi lại biết được, đúng không?

- Ừ.

- Thật ra, cậu là một trường hợp đặc biệt.

- Ồ?

- Bởi vì lần này, tất cả những người thực tập tham dự vào trong câu chuyện xưa này, ngoại trừ cậu, chúng tôi đều có quen biết trong thế giới hiện thực.

Tô Bạch phun ra một vòng khói.

- Ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!