Tiếp chuyện với mọi người một lát, Trần Phong nhân cơ hội trở về phòng tu luyện.
Sau nửa giờ điều tức cơ thể, thiếu niên nhẹ nhàng mở mắt ra.
Pháp vũ cảnh thực sự hùng mạnh, thực cảnh xa xa không thể bằng được.
– Trần Phong? Ta vào được không?
– Mời vào!
Thanh âm già nua vang lên, nghe giọng là của Trần Tuấn.
Cậu lập tức đáp lại.
Ông tùy ý đi vào phòng.
Thân mặc hắc y, toát lên uy nghiêm của riêng mình.
Trần Tuấn nói:
– Chúc mừng cháu đột phá pháp vũ cảnh!
– Nội tôn cảm ơn gia gia!
Bất chợt, Trần Tuấn lao lại gần, Trần Phong hơi giật mình, không kịp phản ứng trước hành động của ông.
Cúi gần xuống, Trần Tuấn nhỏ giọng:
– Mười năm không thể đột phá.
Bỗng nhiên tinh tiến kinh người như vậy, phải chăng cháu có bí mật nào đó đang muốn che giấu?
– Thưa, không có!
Thiếu niên đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, Trần Tuấn mới bỏ qua.
Ông đứng thẳng lại:
– Nếu như là công sức tu luyện mà thành đương nhiên ta rất mừng.
Hi vọng cháu không dùng tà ma ngoại đạo nào đó đề thăng sức mạnh.
Điều đó có thể giúp cháu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng hủy hoại cháu.
Một ngày nào đó thậm chí còn giế. t chết cháu.
– Cảm ơn gia gia đã nhắc nhở!
Trần Phong đáp, lén thở ra một hơi.
Cậu cũng biết chuyện đó.
Quả thực cậu đạt được như hôm nay là nhờ có Phong Thần Văn.
Nhưng nó chính là Càn Khôn thần vật, hiển nhiên không phải thứ tà ma ngoại đạo gì.
– Ngày mai theo ta đến pháp quyết tháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!