Chương 42: Tiếp Nhận Băng Tâm

Trần Phong tâm trí vững vàng, cố gắng chịu cơn đau khủng khiếp khi năng lượng của Pháp Thánh truyền tới cơ thể, kiểm soát nó theo lộ tuyến bát mạch, đưa vào tập trung tại một điểm bên cạnh Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong Tâm của cậu, tạo thành hình tam giác đều.

Lượng pháp lực băng phách to lớn tưởng chừng như vô tận chảy vào trong thân thể cậu được Thần Văn hỗ trợ điều hòa, giúp cho đau đớn giảm bớt một chút nhưng vẫn không hề dễ dàng.

Những vết nứt liên tục xuất hiện bên ngoài cơ thể cậu cực kỳ ghê rợn.

Trần Phong ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện, cố gắng kìm nén, nếu không phải cậu chuyên tâm tu luyện nhục thể, e rằng lúc này năng lượng đã tàn phá cơ thể cậu không còn một chút.

Tuy nhiên bước đầu tiên vượt qua không có nghĩa là công việc đã trở nên đơn giản.

Có thể nói, mọi thứ bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Băng phách là một trong những hệ nguyên tố đặc biệt, không có trong cửu hệ khởi nguyên, cộng với việc nó không phải của chủ thể pháp quan mà là do một Pháp Thánh cường giả truyền tới, Băng Tâm đương nhiên mạnh mẽ hơn hẳn bản nguyên cùng Phong Tâm của cậu.

Trần Phong cần phải điều hòa sức mạnh của nó, giữ cho mọi thứ cân bằng.

Nếu như cậu để mọi thứ mất kiểm soát, dù chỉ là một chút, hậu quả sẽ rất nguy hiểm, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, bản nguyên hư hại, vĩnh viễn một kiếp làm phế vật, nặng thì băng hệ bạo phát, toàn thân hóa thành băng đá vĩnh cửu hoặc bị đánh cho xương cốt không còn.

Thanh niên nghiến chặt răng.

Lượng pháp lực của mẫu thân Linh Nhi càng tiến vào, cơn đau càng lớn hơn, bắt đầu tác động tới thần trí của cậu.

Mà cơ thể của cậu cũng là càng bị tàn phá đáng sợ.

Toàn thân cậu chằng chịt những vết nứt, da thịt tróc ra ghê rợn, xương cốt nhức nhối liên miên, máu tươi chảy ra đến đâu đông lại đến đó, thoạt trông qua không ai nghĩ rằng cậu có thể sống sót.

Đường Hồng Thiên quan sát Trần Phong.

Ông đối với cậu đương nhiên có niềm tin rất lớn.

Chỉ là việc kia quả thực vô cùng khó khăn, không phải cứ nói là làm được.

Mười sáu năm qua, không đêm nào ông có thể ngủ yên giấc, cứ tỉnh dậy bất chợt giữa khuya rồi đến phòng Linh Nhi, đắp lại chăn cho con gái rồi ở đó, âu yếm nhìn cô bé.

Trong lòng ông luôn có một nỗi sợ rằng lỡ như Linh Nhi đột phá gặp bất trắc, khi đó mọi thứ mà thê tử ông đã hi sinh đều trở thành công cốc.

Năm đó, khi thấy phu phụ hai người tự ý quyết định chuyện lớn như vậy, mấy lão bất tử ở ngoại tông rất không vừa ý.

Pháp Thánh mạnh mẽ thế nào không ai là không biết, bỗng nhiên chỉ vì một đứa trẻ yếu ớt mà vĩnh viễn bị giam cầm.

Bọn họ không quan tâm đó có phải là con gái hay gì của vị pháp sư cường hãn ấy, đơn giản đây chính là mất mát vô cùng lớn của Thiên Huyền tông.

Thậm chí, nếu không phải nội tông không quản bọn họ, có thể đã nổi cơn thịnh nộ mà thẳng tay trừng phạt.

Ngoại tông chủ không chỉ một lần nghĩ rằng ông sẽ là người nhận lấy Băng Tâm từ thê tử, bảo hộ con đường cường giả cho con gái ông.

Bất quá điều này mấy lão bất tử kia thừa sức nhận ra, nhất quyết không cho ông làm điều đó.

Bởi nhân vật mạnh nhất ngoại tông đã vĩnh viễn bị giam cầm, nếu nay đến cả tông chủ cũng rời bỏ, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ông cũng đã bàn chuyện này với thê tử của mình.

Cả hai đều đồng ý cách duy nhất là tìm ra một người nào đó đủ tốt để có thể tin tưởng.

Chớp mắt đã mười sáu năm trôi qua, thiên tài xuất hiện rồi rời đi rất nhiều nhưng chưa có một ai có thể làm ông vừa lòng.

Hai tháng trước, khi ông đang ở bên trong Băng Phong Bão giới này, đột nhiên có linh tính bất an, thì Tĩnh Di nói cho ông về việc phong ấn pháp tông đang bị mở ra, trong lòng vị tông chủ không khỏi quặn thắt lên vì lo lắng.

Ông vội vàng lao ra, tiến thẳng đến cổng lớn ngoại tông, nhận lấy con gái mình từ tay một chàng trai rồi trở về đây với tốc độ tối đa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!