Chương 16: Tầm Bảo

Đến khi Trần Phong trở về, nơi nghỉ chân vẫn chưa hết hỗn loạn.

Việc thánh nữ của đoàn thám hiểm đột nhiên biến mất khiến rất nhiều người lo lắng.

Viên Lộ ngược lại, ẩn sâu trong bóng đêm, không ai biết hắn đang nghĩ gì, xung quanh hắn là đám người Hồ Gia, đang rì rầm bàn tán.

Đám đông sau khi yên tâm về Thanh Hương mới giải tán dần, tiếp tục nghỉ ngơi.

Trời sáng, Viên Lộ tập hợp mọi người thành từng hàng, tiến vào bảo tàng.

Riêng hắn và Thanh Hương đứng ở chính giữa đội hình.

Trần Phong không nhanh không chậm, di chuyển phía cuối.

Cậu không ham gì cái vị trí đầu tiên kia, đặc biệt những nơi như thế này.

Cánh cửa đá nặng nề mở ra, lộ ra không gian bên trong âm u, tịch mịch.

Đoàn người vừa bước vào, những ánh lửa xanh cổ quái đột ngột sáng lên hai bên tường, chiếu sáng hành lang bằng đá trải dài.

Những người đi đầu quay lại như muốn hỏi ý kiến Viên Lộ.

Hắn ta gật đầu, ra dấu đi tiếp nhưng bản thân thì lại đứng yên đó, đợi tới lúc Trần Phong đi qua, hắn đột nhiên duỗi cánh tay ngăn cản cậu lại.

Nhíu mày, thiếu niên nghiêng đầu nhìn dung mạo cũng có vài phần anh tuấn của trưởng đoàn thám hiểm, cười nói:

– Đoàn trưởng, có việc?

– Ha ha! Ta không có ác ý, ngươi đúng là tên lục tinh pháp vũ trẻ tuổi kia sao? Ta nghe thủ hạ báo cáo qua, ngươi thiên phú tu luyện rất tốt.

Viên Lộ mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng.

Liếc mắt ôn hòa nhìn hắn ta, Trần Phong thản nhiên cười nói.

– May mắn mà thôi!

– Có hứng thú gia nhập Bạch Lang đoàn không? Dong binh đoàn chúng ta đối với loại thành viên sở hữu thiên phú kiệt xuất như ngươi có rất nhiều ưu đãi.

Một người tại Thiên Huyền lâm tính mạng có thể sẽ gặp nguy hiểm, có người chiếu cố dù sao cũng tốt hơn.

Bàn tay phải đưa ra cùng lời với dụng ý rõ ràng, Viên Lộ lại cười nói.

Nghe hắn ta ra sức lôi kéo, thiếu niên không lộ ra cảm xúc gì, chỉ lắc đầu cười nói:

– Ha ha! Thật xin lỗi, ta là người quen phóng túng.

Nếu gia nhập quý đoàn, sợ rằng sẽ khiến các ngươi rước lấy không ít phiền toái, cho nên… có lẽ làm đoàn trưởng thất vọng rồi.

– Không sao, ngày sau tiểu huynh đệ nếu suy nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tìm ta, Bạch Lang đoàn địa vị cao, luôn chào đón người có tiềm lực.

Nghe Trần Phong cự tuyệt, Viên Lộ làm như không sao, tùy ý khoát tay, cười nói.

Trên khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào, thiếu niên lắc mình tránh qua trưởng đoàn thám hiểm, sau đó tiến vào trong đội ngũ các pháp sư đang dần vượt qua hành lang đá.

Nhìn theo bóng lưng thấp thoáng giữa đám dong binh, Viên Lộ con mắt chậm rãi híp lại, sâu trong mắt xẹt qua tia hàn ý, Trần Phong cự tuyệt cũng không phải là không làm cho hắn ta tức giận.

– Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng phá hủy chuyện tốt của ta, nếu không, quản ngươi sau này có cái gì thành tựu, ta đều đem ngươi vĩnh viễn ở lại Thiên Huyền lâm!

Mười ngón nắm chặt, Viên Lộ trong thanh âm đã không còn ôn hòa như lúc trước mà mang theo âm lãnh nhè nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!