Chương 5: Trả Lại Cho Ta

Sau khi cà khịa Diêu Hoài Lâm mấy câu, Thẩm Trường An xóa cậu ta khỏi sổ ghi thù của mình ở trong lòng, vô cùng nghiêm chỉnh:

"Tới giờ làm việc của tôi rồi, gặp lại sau nhé."

Nhìn Thẩm Trường An chạy ra thật xa như một làn khói, Diêu Hoài Lâm nhét đơn tuyên truyền vào tay đồng nghiệp.

"Cái này để làm gì thế bạn ê?"

"Giáo dục lại văn minh tinh thần, đọc cho kỹ vào"

Bởi vì thiếu tài chính, văn phòng của bộ phận phục vụ dân sinh được thuê tại một căn nhà cũ xây dựng gần hai mươi năm đối diện đường cái.

Ngoài việc nhà hơi cũ ra thì không có khuyết điểm quá to lớn.

Phía sau nhà cũ còn có một khoảng sân không lớn cũng chẳng nhỏ, trong sân có mấy gốc đại thụ, qua bốn năm giờ chiều thường có mấy người già mang ghế nhỏ vào trong sân hóng mát.

Qua hai giờ chiều chính là lúc nóng nhất, Thẩm Trường An đạp xe vào sân, thấy có một thanh niên ngồi dưới gốc cây, ủ rũ cúi đầu, lúc khóa xe đạp không nhịn được nhìn anh ta nhiều hơn.

Phát hiện có người đi qua, chàng trai ngẩng đầu nhìn, sau đó sợ tới mức rụt cổ.

Phản ứng của đối phương khiến Thẩm Trường An không thể không sờ so. ạng mặt mình mấy cái, bộ trông cậu đáng sợ lắm hả?

Chắc đối phương cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá, xấu hổ mỉm cười với Thẩm Trường An, trong nụ cười dường như mang theo ý lấy lòng.

Thẩm Trường An cong khóe miệng, đáp lại đối phương bằng một nụ cười lịch sự, cảm thấy anh chàng này hơi kỳ quặc.

Lên tầng hai, Cao Thục Quyên đang lau nhà, thấy cậu tới thì vội nói:

"Đứng yên đừng nhúc nhích!"

Chị đùn cây lau nhà tới trước mặt Thẩm Trường An: Cọ đế giày lên đây.

Thẩm Trường An ngoan ngoãn cọ sạch đế giày lên cây lau nhà, cười tủm tỉm nói với chị:

"Chị Quyên ơi, em lau giúp chị nhé."

"Không cần đâu, em vào ngồi điều hòa nghỉ ngơi một lát đi." Cao Thục Quyên thấy mặt cậu phơi nắng đỏ bừng, cũng không thể phơi cái mặt trắng nõn nà này thành đáy nồi được, không thì biết đi đâu tìm con gái thích cậu đây?

Không sao mà chị.

Thẩm Trường An lấy cây lau bắt đầu cúi người lau nhà.

Cao Thục Quyên nhìn động tác của cậu nhanh nhẹn thì khen ngợi,

"Coi bộ ở nhà Trường An thường xuyên giúp người lớn làm việc nhà nhỉ."

Thẩm Trường An mỉm cười không đáp.

Thể lực của cậu tốt, động tác lại mau lẹ, rất nhanh đã lau sạch cả ban công.

Lúc chuẩn bị vào văn phòng cậu liếc xuống dưới tầng, chàng trai có hành vi kỳ quặc kia vẫn còn đó.

Anh ta duỗi tay sờ gốc cây lớn nhất trong sân, hình như đang lẩm bẩm một mình.

"Cậu chàng kia tên Tôn Giá, trước nhà ở gần đây, sau khi thi trượt đại học thì bị bệnh nặng, gia đình vì chữa bệnh cho cậu ta mà đem bán nhà. Tuy sau cứu về được cái mạng nhưng đầu óc lại có vấn đề, nói năng kỳ kỳ quái quái, thường xuyên chạy tới đây trò chuyện với một cái cây." Cao Thục Quyên thấy Thẩm Trường An nhìn người dưới tầng,

"Chắc là hôm nay bệnh tái phát, người nhà cậu ta không để ý nên để cậu ta lén chạy ra ngoài. Em đừng sợ, thằng bé này tuy đầu óc lơ mơ, nhưng không có tính công kích, chị đã gọi điện cho gia đình cậu ta rồi, chắc sẽ có người qua đón nhanh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!