Chương 44: Có Một Con Chim Nhảy Ra Từ Trong Cục Đá

Cậu xoay người định rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc ấy cậu vẫn chưa biết loại đá bảy màu này được làm bằng thủy tinh, cho rằng đây là đá thần có nhiều màu, nên đã muốn mẹ mua cho cậu vài viên.

Sau này vì vội chuyển về quê ở cùng bà nội, không kịp thu dọn những viên đá đó, rồi từ đó về sau cậu cũng không chơi mấy thứ này nữa.

Nghĩ đến đây, cậu lại xoay người trở về nhặt lên cục đá đang nằm lẻ loi trên nền đất, nhét nó vào túi áo khoác của mình.

Còn đừng nói, cái cục không to hơn trứng chim bao nhiêu này cũng khá nặng đấy.

Tới nhà Trương đại gia rồi, Thẩm Trường An liền chia thịt nướng cho Trương Cốc cùng với hồn ma trạch nam, nhìn thấy Trương đại gia và pháp sư Nghiêm Ấn đang thảo luận một số triết lý sống huyền diệu khó giải thích được, tuy rằng nghe mà không hiểu lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ chủ cửa hàng thủ công mà Thẩm Trường An tìm để đặt làm quà.

"Nhanh vậy đã làm xong rồi ạ, nhưng chẳng phải đã nói là giữa trưa ngày mai mới có thể lấy sao?"

"Bây giờ có thể qua đó lấy được không ạ?" Thẩm Trường An thấy giờ cũng còn sớm, nên muốn nhanh chóng đi lấy món quà mà mình đã đặc biệt chuẩn bị cho Đạo Niên.

"Trong vòng nửa tiếng cháu sẽ tới nơi, làm phiền ông rồi." Thẩm Trường An cúp điện thoại, đứng dậy định đi ra ngoài.

"Trường An, cậu đi đâu vậy?"

Trương Cốc đang giành cánh gà nướng với hồn ma trạch nam thì thấy Thẩm Trường An mới vừa vào cửa không bao lâu lại chuẩn bị rời đi nên hỏi, Muộn lắm rồi đấy.

"Tôi có đặt làm quà cho một người bạn, vốn dĩ ngày mai mới có thể lấy, nhưng hôm nay chủ tiệm đã làm xong rồi, tôi muốn đi lấy tặng cho anh ấy sớm một chút."

Thẩm Trường An vừa đi ra ngoài vừa nói, chờ nói xong câu này, người cũng đã đi ra ngoài, bước xuống mấy bậc thang luôn rồi, nghĩ đến việc có lẽ Đạo Niên sẽ thích món quà này, hai cái đùi của cậu liền di chuyển nhanh hơn.

Ấy...... Trương Cốc đuổi tới cửa, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Thẩm Trường An:

"Đêm hôm khuya khoắt mà lại đi lấy quà tặng cho người ta, có phải là quá muộn rồi không?"

"Muộn cái gì mà muộn, đã muốn tặng quà cho người mình quan tâm, thì ngay khi lấy được món quà thôi, cho dù là nửa đêm cũng sẽ muốn đi tặng quà cho người đó."

Hồn ma trạch nam gặm xương sườn nướng tạo ra từng tiếng rôm rốp,

"Người tu hành như mấy anh không hiểu được tình cảm của người bình thường chúng tôi đâu."

"Chẳng lẽ một trạch nam đã chết như cậu thì hiểu à?" Trương Cốc trở lại sô pha, tiếp tục cướp thịt nướng với hồn ma trạch nam,

"Nếu cậu thật sự hiểu thì cũng sẽ không độc thân từ trong bụng mẹ cho đến khi chết đi. Nếu muốn thoát ế, có lẽ cậu phải chờ tới kiếp sau á."

"Tôi nhớ hình như là lúc nãy có người nào đó muốn tôi dẫn anh ta đi chơi game ấy?" Hồn ma trạch nam âm trầm suy nghĩ,

"Rất xin lỗi nha, người độc thân từ trong bụng mẹ cho đến khi chết đi là người keo kiệt nhất......"

Trương Cốc: ......

Nhớ tới việc mình bị chửi là cái hộp rỗng trong một trò chơi nào đó, hắn quyết định nhận sai.

Thẩm Trường An chạy một mạch đến cửa hàng thủ công, một số cửa hàng gần đó đã đóng cửa rồi, chỉ có đèn ở cửa hàng này là vẫn sáng lên thứ ánh sáng mờ nhạt.

"Ông chủ, ngại quá, để ông đợi lâu rồi."

Thẩm Trường An gõ gõ cửa rồi đi vào.

Chủ tiệm là một ông cụ sáu bảy chục tuổi, cửa hàng không đến mười mét vuông trông có chút chật chội, chủ tiệm đang ngồi dưới bóng đèn làm thủ công nhẹ nhàng chà lau sản phẩm vừa được điêu khắc xong bằng một miếng vải nhỏ.

Thấy Thẩm Trường An tiến vào, ông buông những thứ đang cầm trong tay xuống, rồi đứng dậy lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong ngăn tủ:

"Đây là đồ cậu đã đặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!