"Người qua đường thì sao chứ, cao thủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng là vị sư quét rác không có tiếng tăm gì đấy."
Thẩm Trường An ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã của hai thầy trò.
"Dựa theo quy định có liên quan của nước ta, nếu người khác không có sự cho phép của chủ sở hữu, sẽ không được xâm nhập vào không gian riêng tư của chủ sở hữu.
Ngoài ra, chúng tôi tôn trọng tín ngưỡng Tôn Giáo, nhưng cấm không được truyền giáo nơi công cộng, hai vị đạo trưởng có vấn đề gì thì có thể từ từ trao đổi riêng với nhau.
"Đóng cửa lại đánh nhau cũng được, chỉ cần đừng kéo cậu xuống nước là được."Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu có tư chất bất phàm, có hứng thú nghiên cứu học tập Đạo giáo cùng với tôi không.
"Ông cụ nhanh chóng sửa miệng, đổi từ nghiên cứu tôn giáo thành thảo luận học thuyết,"Đạo giáo cũng là một phần của triết học, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về triết lý sống và ý nghĩa của sinh mệnh.Thẩm Trường An:Cảm ơn, nhưng có lẽ cháu không có thiên phú trở thành nhà triết học đâu.
"Dường như ông cụ không muốn buông bỏ kế hoạch thảo luận về triết lý sống với Thẩm Trường An, nên vẫn tiếp tục khuyên bảo:"Tới chỗ chúng tôi, tôi có thể trả lương cao......Thôi đừng có nói nữa, cái đạo quán rách nát kia của ông, một năm bốn mùa chẳng có bao nhiêu khách hành hương, nó miễn cưỡng duy trì được đến giờ đều dựa vào sự hỗ trợ của hiệp hội đấy.
"Đạo sĩ áo choàng vàng liếc nhìn chiếc xe đậu bên đường,"Theo tôi thấy thì ông nên về sớm một chút đi, vì cứ thêm một tiếng là phải trả thêm tiền thuê xe đó.Đúng vậy, năm đó khi cậu thuê xe đi công tác, chẳng phải cũng vì tiền thuê thêm một tiếng mà suýt đánh nhau với người ta à?
"Bị đứa học trò hư vạch trần hoàn cảnh túng thiếu của mình, ông cụ có chút xấu hổ, bèn châm chọc ngược lại,"Lúc trước, nếu không nhờ những sư huynh muội vô dụng trong miệng cậu hỗ trợ, thì cậu đã bị tài xế đánh đến nỗi kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi."
Tổng giám đốc Vương ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hắn chỉ muốn báo cảnh sát đến bắt đạo sĩ đang gây rối này mà thôi, nhưng tại sao mọi việc lại phát triển thành có một đạo sĩ già muốn nhận Thẩm tiên sinh làm đệ tử vậy?
Hắn quay đầu nhìn Thẩm tiên sinh, trên mặt đối phương hiện lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho bối rối.
Thẩm tiên sinh?
Giám đốc Vương đi tới chỗ Thẩm Trường An,
"Ngoài đây có nhiều người qua lại, hay là chúng ta đi vào rồi nói tiếp đi?"
Nghe được hai chữ đi vào, ánh mắt đạo sĩ áo choàng vàng sáng lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An, như là Thẩm Trường An mà không đồng ý thì hắn sẽ lập tức ấn đầu cậu xuống để đồng ý.
Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của đạo sĩ áo choàng vàng, Thẩm Trường An gật đầu: Được.
Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, xe cảnh sát và cảnh sát đều đứng ở cổng, lỡ như bị người có ý đồ xấu chụp ảnh nói có người trong công ty bọn họ phạm tội, thì rắc rối này sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.
Đoàn người tiến vào phòng khách, đạo sĩ áo choàng vàng nhân cơ hội này lấy ra la bàn giấu trong tay áo, nhưng cây kim trên la bàn cũng không hề động đậy một chút nào, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, thậm chí hắn cũng không nghe thấy cảnh sát kêu cất la bàn vào.
Tại sao lại như vậy?
Trong tòa nhà này không hề quỷ khí, nó cực kỳ sạch sẽ.
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng......" Đạo sĩ áo choàng vàng lắc lắc cái la bàn trong tay,
"Chắc chắn là cái này hư rồi."
Đi vào phòng khách, ông cụ nhìn đạo sĩ áo choàng vàng đang nghịch la bàn:
"Tôi cứ tưởng cậu chạy ở bên ngoài nhiều năm như vậy thì sẽ tiến bộ rất nhiều, nhưng ai dè cũng chỉ có vậy mà thôi. Cậu gây rắc rối trước cửa công tay này lâu như vậy, chẳng lẽ cũng không phát hiện ra nơi này không có quỷ khí gì à?"
Đạo sĩ áo choàng vàng ngơ ngác, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ:
"Ông nhìn ra lâu rồi đúng không?"
Nhưng mà tại sao vị trưởng bối kia lại nói với hắn một cách chắc chắn rằng nơi này có một con ác quỷ, chỉ cần hắn bắt được con ác quỷ này, sẽ có được vô số công đức chứ?
Mấy năm gần đây, vị tiền bối già kia đã chỉ điểm cho hắn vô số lần và cũng chưa bao giờ mắc sai lầm, vậy tại sao lần này lại xuất hiện một sai lầm rõ ràng như vậy chứ?
"Mấy năm nay cậu càng ngày càng nổi tiếng ở bên ngoài, nhưng sức mạnh thì lại không tăng lên, tôi không biết cậu gặp phải chuyện gì và cũng chẳng muốn để ý đến cậu làm gì, nhưng vì tình thầy trò ngày xưa, tôi nhiều chuyện khuyên cậu một câu, người quá cố chấp thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.Ông thì đúng là không có cố chấp, nhìn thấy ma quỷ đáng thương còn đốt tiền giấy cho bọn chúng.
"Tâm trạng của đạo sĩ áo choàng vàng vốn đã có chút không ổn nên sau khi nghe ông cụ nói như vậy, đã không nhịn được mà phản bác lại,"Mấy năm nay, ông dựa vào lòng bao dung và sự hiền từ, rồi đã được sống trong những ngày tháng giàu sang chưa?Thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!