Chương 38: An Ủi

Tôi tới bên em.

Bốn chữ thật đơn giản, nhưng như cản lại cơn gió không ngừng thổi vào trái tim, khiến cậu dần dần yên lòng.

"Không cần đâu, em đang ở bên ngoài, lát nữa về rồi." Gõ xong đoạn này, Thẩm Trường An do dự chưa tới nửa giây đã gửi đi.

Một giây sau điện thoại của cậu rung lên.

Ở đâu?

"Ở ngoài cổng nhà anh." Nói ra câu này, Thẩm Trường An hơi xấu hổ, cậu thật sự không cố ý tới đây, chăng qua là đi lung tung xung quanh tình cờ tới đây thôi.

"Đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích"

Chưa tới hai phút, cổng khu dân cư mở ra, Đạo Niên ngồi trên xe lăn, vẫn là vẻ mặt vô cảm.

Bên cạnh anh không có ai khác, quần áo mặc gọn gàng, trông không giống như vừa mới rời giường.

Đèn đường hơi tối, Thẩm Trường An dựa vào cột đèn, quay đầu nhìn Đạo Niên dưới đèn đường, mỉm cười.

Trong mắt Đạo Niên, Thẩm Trường An như một nhóc đáng thương không có nhà để về, đang chờ một người đưa cậu về nhà.

Ngài duỗi tay, Nào, tôi đón em về.

"Em lớn như này mà còn đón cái gì." Thẩm Trường An sờ chóp mũi bị gió thổi hơi lạnh, đi tới bên cạnh Đạo Niên,

"Muộn vầy rồi anh vẫn chưa ngủ à?"

"Nếu tôi ngủ, làm sao tới đón em khóc nhè?"

Đạo Niên lấy cái chai nhỏ từ trong áo khoác, nhét vào tay Thẩm Trường An, Ăn chút đi.

Đây là cái gì thế?

Kẹo dỗ con nít vui

Thẩm Trường An đổ một viên ra bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngát lại không ngấy lập tức truyền khắp toàn thân, phiền muộn ở đáy lòng dường như biến mất không ít theo vị thơm ngọt này.

Cậu chủ động đẩy Đạo Niên về, Đạo Niên nói:

"Không ngủ được, đi một vòng xung quanh."

Thẩm Trường An dừng chân, người không ngủ được là cậu, chứ không phải Đạo Niên.

Cậu không từ chối sự quan tâm của Đạo Niên, đẩy anh đi chầm chậm trong khu dân cư.

Bóng đêm vốn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vào giờ phút này lại cho Thẩm Trường An cảm giác yên bình.

Xe lăn đè qua đường đá xanh, phát ra tiếng động rất nhỏ, ánh trăng chiếu xuống mặt nước nhuộm ánh bạc.

"Nếu như bây giờ là đêm hè, ánh trăng sáng rực, hoa sen nở rộ, nhất định sẽ đẹp lắm." Thẩm Trường An nhìn mặt nước, nói liên miên về những điều vô nghĩa.

Đạo Niên im lặng nghe, thậm chí ngài không hỏi Thẩm Trường An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dường như chỉ cần Thẩm Trường An muốn nói, ngài sẵn lòng lắng nghe.

Thẩm Trường An nói rồi chợt im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!