Trên đời có người tự nguyện đánh đổi mạng sống và của cải vì bạn đời, cũng có kẻ ghét bỏ bạn đời bị bệnh làm liên lụy đến mình, nhanh nhanh chóng chóng muốn bạn đời chết sớm.
Mới đầu Thẩm Trường An cũng không biết gã chồng này có vấn đề.
Nhưng trước đó khi đi ngang qua cửa nhà này, hình như cậu nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu, lúc có lúc không, nửa thật nửa giả, cho nên mới tới gõ cửa.
Mấy ngày sau, Thẩm Trường An nghe được đầu đuôi câu chuyện ở chỗ Trần Phán Phán.
Sau khi chị vợ bị bệnh, gã chồng nghe bảo phải tốn không ít tiền thì nhốt vợ trong nhà, tìm đến một vài phương thuốc dân gian mê tín, còn thường xuyên mắng chửi chị là của nợ.
"Cái loại đàn ông rác rưởi đáng khinh, lương không cao bằng vợ, ăn còn nhiều hơn vợ thế mà không biết xấu hổ bảo vợ là của nợ."
Trần Phán Phán bị chuyện này làm cho mắc ói,
"Hạng người này sống chỉ tổ lãng phí không khí, chết chiếm nghĩa trang, sống không ra sống chết chả ra chết làm người ta nhìn mà bực, nói gã là rác rưởi đúng là vũ nhục rác rưởi."
Cánh đàn ông trong phòng không dám ho he gì, chỉ thi thoảng gật đầu phụ họa, sau đó vỗ tay khen chửi hay lắm.
"Mấy ngày nay chị Quyên vẫn không tới, chuyện của em gái chị ấy vẫn chưa xử lý xong ạ?" Chờ Trần Phán Phán mắng gã đàn ông rác rưởi xong, Thẩm Trường An đưa mắt nhìn bàn làm việc của chị Quyên.
Tuần này chị Quyên vắng mặt, văn phòng của họ chẳng được gọn gàng ngăn nắp như trước.
"Hôm qua chị có gọi cho chị Quyên, nhưng không kết nối được." Trần Phán Phán hất cằm về phía phòng chủ nhiệm,
"Có khi chủ nhiệm lại biết cũng nên, chị Quyên nghỉ nhiều ngày như vậy chắc chắn phải được chủ nhiệm đồng ý."
"Chủ nhiệm không nói gì thì chứng tỏ không phải chuyện lớn." Đinh Dương cười toe toét ngồi trên ghế chơi điện thoại,
"Gần đây cũng không có việc gì làm, ngoài phát truyền đơn vẫn là phát truyền đơn." Mà những người được phát còn chả thèm nhìn, ném đi như giấy lộn.
Thế nhưng những việc linh tinh này lại không thể không làm, tư tưởng phong kiến mê tín ở thành phố Ngô Minh khá nặng.
Giờ đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người bị bệnh không đi viện, lại chạy tới cầu xin thần linh, cuối cùng để lỡ điều trị mà mất mạng.
"Coi bộ ông lại muốn tới hiện trường tin đồn giữa đêm hôm." Trần Phán Phán ném một bảng biểu cho Đinh Dương,
"Nhập những dữ liệu này vào hệ thống là hết chán ngay."
Bộ phận phục vụ dân sinh của họ là bộ phận mới thành lập.
Có tin đồn bộ phận cấp cao nhất của họ là bộ phận an toàn quốc gia, song cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Dù sao nội dung công việc hàng ngày của họ chả khác gì tổ dân phố.
Có điều mỗi lần xuất hiện tin đồn nào đó liên quan đến phong kiến mê tín, sau khi bọn họ giải quyết xong đều phải sắp xếp chuyện đã xảy ra và nhân viên liên quan thành báo cáo, nhập vào phần mềm office riêng của bộ phận.
"Chị gái à, tại sao lần nào cũng là tôi thế?"
Đinh Dương nhìn báo cáo là đau cả đầu.
"Bởi vì trừ ông ra, không ai kêu không có gì làm"
Hai người đang chí chóe đến là vui vẻ, điện thoại trong văn phòng đổ chuông.
Trần Phán Phán thuận tay nhận điện thoại:
"Chào anh, đây là bộ phận phục vụ dân sinh của thành phố Ngô Minh, xin hỏi anh cần giúp đỡ gì ạ?"
Không biết đối phương nói gì mà vẻ mặt của Trần Phán Phán cực kỳ khó coi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!