Không đâu. Thẩm Trường An vô thức nói một câu,
"Không đánh chết anh ta được."
Vừa dứt lời, sét đã đánh vào người kia, lần này anh ta không né thành công, toàn thân bị sét đánh cháy đen thui, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Chết, chết rồi?
Người thanh niên ở sau lưng Thẩm Trường An hoảng sợ trợn to mắt, vô thức kéo tay áo cậu.
Thẩm Trường An quay đầu nhìn tay áo bị hắn ta túm chặt:
"Ngô Vĩ, bỏ cái móng của cậu ra."
"Tay là tay, móng là móng…" Ngô Vĩ không mấy tình nguyện rụt tay về, nhưng không dám rời Thẩm Trường An quá xa.
Thẩm Trường An không để ý tới hắn ta, cẩn thận tới gần người ngã trên đất, lúc cách anh ta còn hai ba mét thì dừng lại:
"Này, anh gì ơi, anh còn sống không?"
Xác chết cháy nằm bất động trên đất, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn trời, liên tục lùi về sau mấy bước rồi mới dám lấy điện thoại ra khởi động máy.
"Cậu định làm gì thế Trường An?"
"Còn làm gì nữa, đương nhiên là báo cảnh sát và gọi xe cứu thương rồi." Thẩm Trường An tức giận nói,
"Không thì tôi còn có thể làm gì?"
"Đừng, đừng gọi xe cứu thương."
Đống đen sì nằm trên đất bỗng nhúc nhích, y như xác chết vùng dậy.
Thẩm Trường An tự nhận lá gan khá lớn cũng không khỏi lùi về sau mấy bước.
Tôi không sao. Xác chết cháy đen thui run rẩy vươn tay, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, quần áo bị sấm sét nướng thành than rơi rào rào xuống, lộ ra làn da đen sẫm.
Chờ đã. Thẩm Trường An quay người lột áo khoác của Ngô Vĩ, ném vào lòng xác chết cháy:
"Tổn hại thuần phong mỹ tục, mau mặc vào đi."
"Này Trường An, sao cậu lại lột của tôi?"
Ngô Vĩ nhỏ giọng lầu bầu,
"Áo này mà bẩn là khó giặt lắm…"
"Bởi vì tôi không mặc áo khoác." Thẩm Trường An nhíu mày,
"Hay là cậu muốn nhìn cơ thể đen trùng trục của anh ta?"
Thôi bỏ đi.
Ngô Vĩ cảm thấy cảnh này thực sự rất cay mắt, trốn phía sau Thẩm Trường An hỏi:
"Anh bạn này, ban nãy anh bị sao thế, độ kiếp à?"
Chứ gì nữa.
Người kia buộc áo khoác bên hông,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!