Chương 20: Gào Thét

Đạo Niên vô cảm nhìn Lưu Mao, tuy bình thường anh cũng không có biểu cảm gì, nhưng giờ phút này gương mặt không cảm xúc cực kỳ lạnh lẽo.

Có lẽ đấy chính là sự khác biệt giữa âm mười độ và âm năm mươi độ.

"Chúng ta có vào lại không ạ?" Lưu Mao cảm thấy mình phải nói gì đó, bằng không tâm trạng của tiên sinh sẽ càng tồi tệ hơn.

Quay về xe.

Đạo Niên duỗi tay sờ cửa, ngón tay thon dài trắng ngần xuyên qua mặt ngoài của cửa.

Đây nào phải cánh cửa gì, rõ ràng là kết giới che giấu uế khí và tà ác.

Sương dày khắp ngọn núi này bị uế khí hấp dẫn mà tới, lượn lờ không tan, trở thành ma cọp vồ (1) nối giáo cho giặc.

"Chúng ta không ở lại giúp cậu Thẩm ạ?"

Giúp ai? Đạo Niên cụp mắt,

"Ta thấy cậu ta khỏe lắm." Nói xong, ngón trỏ của anh chấm một cái lên cửa,

"Nếu chúng làm điều ác ở Nhân Gian giới, vậy thì xử lý theo quy củ của Nhân Gian giới."

Lưu Mao: Được rồi, dù sao cũng chẳng có ai chọc nổi vào ngài, ngài quyết.

Bên trong cửa, Thẩm Trường An ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại ở sảnh, dáng vẻ giận dữ chưa nguôi.

Cậu lục lọi trên người, lấy di động ra, nhìn về phía quản lý sảnh cách xa mình mấy bước:

"Sơn trang này của các anh trang trí đặc sắc thật đấy, tín hiệu trên núi thế nào, tôi muốn gọi điện cho bạn, buổi trưa không về ăn cơm."

Nói xong, cậu bắt đầu mở giao diện gọi điện, tìm số của Đạo Niên.

Bất kể thế nào, cậu phải đảm bảo Đạo Niên an toàn sau khi đi ra ngoài.

Nhỡ mấy phần tử ngoài vòng pháp luật này bắt Đạo Niên và Lưu Mao lại làm con tin, vậy thì rắc rối.

Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Trường An không chờ Đạo Niên mở miệng đã nói ngay:

"Mày à, trưa nay khỏi chờ cơm tao nhé, tao đang ở Sơn Tuyền Cốc, bên này có cái sơn trang được phết, lần sau tao dẫn tụi mày tới."

Quản lý sảnh nghe thấy câu này, vẻ mặt mỉm cười hơi cứng ngắc.

Các du khách từ đầu tới cuối đều không dám nói chuyện, nhìn Thẩm Trường An cầm điện thoại tán phét với bạn.

Thậm chí còn có người không kìm được lấy điện thoại của mình nhìn mấy lần, họ không bị hoa mắt, điện thoại thật sự không có tín hiệu.

Cái cậu chàng đột nhiên xông vào đây rốt cuộc là ai, vì sao có thể gọi được điện thoại trong sơn trang này.

Bọn họ muốn nói với người thanh niên này, mau cứu họ, tất cả nhân viên của sơn trang này đều là ma quỷ.

Nhưng còn chưa há miệng đã có nhân viên mặt mày trắng bệch, giữ nguyên khuôn mặt cứng đờ tươi cười nhìn họ.

Đáng sợ hơn là sau khi chàng trai này ngồi xuống ghế sô pha, yết hầu của họ như bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không phát ra được tiếng nào.

"Nhiều người thế này ngồi xổm trên đất làm gì vậy?"

Thẩm Trường An cúp điện thoại, như thể bấy giờ mới chú ý tới nhóm du khách túm tụm lại.

Những du khách này có nam có nữ, ước chừng khoảng hai mươi người, không có trẻ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!