Sáng ra, Thẩm Trường An rời giường dọn dẹp nhà cửa một lượt, hầm cái này, thái cái kia, chưa làm xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu lau tay ra mở cửa, vậy mà là Đạo Niên.
Anh ngồi trên xe lăn, theo sau là hai chàng trai vẻ ngoài giống nhau.
Đạo Niên? Không ngờ Đạo Niên lại tới sớm như vậy, cậu ngây người một lúc, mở rộng cửa ra:
"Mau vào đi, tòa nhà này của tôi không có thang máy, vất vả cho anh rồi."
Không vất vả.
Đạo Niên để ý sau khi thấy anh, Thẩm Trường An có động tác nhìn đồng hồ một cách vô thức nhưng cố kìm lại, Tôi tới sớm quá à?
"Không sớm không sớm, vừa đúng lúc."
Thẩm Trường An mở tivi lên, lấy một chiếc chăn lông sạch sẽ trong phòng đắp lên đầu gối Đạo Niên,
"Hai ngày nay bắt đầu giảm nhiệt độ, trong phòng không bật điều hòa."
Ngửi thấy trong phòng có mùi thịt, cái mũi của Đạo Niên bỗng nhúc nhích.
"Chỗ thịt anh cho tôi mềm lắm, nên là tôi làm ít thịt chiên giòn, vừa mới rán một đĩa, anh nếm thử mùi vị xem." Thẩm Trường An mang ra hoa quả rửa sạch và thịt chiên giòn từ trong bếp, thấy hai anh chàng đi cùng Đạo Niên vẫn đứng ở cửa,
"Hai anh cũng ngồi đi, đừng khách sáo."
Chàng trai mỉm cười với Thẩm Trường An, quay đầu nhìn Đạo Niên.
Họ đi luôn bây giờ. Đạo Niên dùng đũa gắp một miếng thịt chiên giòn thơm ngon bỏ vào miệng.
Dáng vẻ anh không giống như đang ăn, mà như đang đánh giá một công việc nào đó chưa thử bao giờ.
Vâng. Một chàng trai trong đó nói ngay,
"Chúng tôi đưa tiên sinh tới rồi đi luôn."
"Vậy sau khi hết bận, buổi trưa các anh qua dùng cơm nhé?" Thẩm Trường An cười nói,
"Hôm nay nấu hơi nhiều, hai người tôi và Đạo Niên ăn không hết."
Hai anh chàng cùng lắc đầu, rối rít bày tỏ công việc rất bận nên không tới.
Thấy họ đã quyết định đi, Thẩm Trường An cũng không tiện tiếp tục giữ lại, đành phải đưa họ một hộp bánh bích quy tự làm.
"Đừng ăn nhiều thịt chiên quá, khô miệng, ăn ít hoa quả cho đỡ ngấy nè." Thẩm Trường An không ngồi xuống sô pha mà dời ghế đẩu ngồi cạnh xe lăn của Đạo Niên, nhoáng cái thấp hơn Đạo Niên gần nửa người.
Cậu không biết Đạo Niên có để ý vấn đề chân bị tật không, nhưng cách ngồi này của cậu có thể giúp anh tăng cảm giác an toàn.
Một chiếc hộp lớn chừng bàn tay được đưa tới trước mặt Thẩm Trường An, trên chiếc hộp khắc hoa văn mây cát tường, còn nạm cả hạt châu xinh đẹp.
Thẩm Trường An có lý do hoài nghi, những hạt châu này có thể là đá quý.
Đây là cái gì vậy? Thẩm Trường An nhận hộp, nghiêng đầu nhìn Đạo Niên ăn thịt chiên giòn.
Thịt chiên giòn của cậu ngon đến thế hả, lần trước ở nhà Đạo Niên ăn lẩu ngon vậy mà cũng không thấy anh động đũa mấy lần, thế mà hôm nay Đạo Niên đã ăn hơn nửa bát thịt chiên.
Cậu với tay cầm một miếng trong bát bỏ vào miệng mình, mềm giòn thơm ngon, quả thực phát huy tốt hơn bao giờ hết.
Dường như không ngờ Thẩm Trường An cứ thế lấy ăn từ trong bát mình, Đạo Niên dừng lại hai ba giây: Quà ra mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!