Chương 14: Lợi Dụng

Tài xế chở Thẩm Trường An chắc là nhân viên Đạo Niên thuê, bởi vì Thẩm Trường An phát hiện anh ta cực kỳ khách sáo với cậu.

Lúc dừng ở giao lộ đèn giao thông, còn luôn hỏi cậu có khát không, có đói không, có mệt không.

Thẩm Trường An mới ăn đến bụng tròn vo ở nhà Đạo Niên còn ôm một túi nguyên liệu nấu ăn hoa quả: …

Ở ngã tư, cụ bà cao tuổi đi run rẩy, mới đi được một nửa, đèn tín hiệu đã đổi.

Mấy xe ở phía sau chờ đèn giao thông thấy đằng trước vẫn chưa đi, bắt đầu nóng nảy ấn còi.

Tiếng còi dồn dập khiến bà cụ hơi cuống, bà muốn đi nhanh hơn, thế nhưng tình trạng cơ thể không cho phép.

"Lớn tuổi thế này chạy ra ngoài làm gì?!"

"Nhà không có ai sao mà để bà cụ lớn tuổi như này ra ngoài một mình?"

Trời vừa mưa, thời tiết cũng không hết nóng, trái lại còn hơi oi bức, có tài xế nóng nảy không nhịn được thò đầu ra gào hai tiếng.

Có tài xế khác không chịu nổi, gào lại:

"Nhà mày không có người già chắc, gào cái gì mà gào?"

Biểu cảm trên mặt của người đàn ông gào ban đầu kia hơi xấu hổ, nhỏ giọng mắng một câu, kéo cửa sổ lên.

Xe cộ chờ ở chung quanh thi thoảng bóp còi, vạch kẻ đường ở giữa được nhường như biến thành một hòn đảo biệt lập.

Thẩm Trường An nói với tài xế:

"Anh chờ tôi một lát."

Tài xế ngẩn người, ngay lập tức thấy Thẩm Trường An xuống xe, chạy nhanh như chớp tới trước mặt bà cụ, xoay người cõng bà tới bên kia đường rồi lại chạy nhanh trở về, từ đầu đến cuối chưa tới hai phút.

Nghe tiếng thở gấp hơn ban nãy một chút của chàng trai, tài xế lái xe qua giao lộ đèn giao thông:

"Nghe bảo người làm việc thiện sẽ may mắn lắm đấy cậu Thẩm, lát nữa cậu có muốn đi mua một tờ vé số không, biết đâu lại trúng đậm."

"Nếu trúng thưởng dễ thế thì còn ai muốn làm việc nữa." Thẩm Trường An xua tay,

"Tôi không đi góp vui mấy cái vụ này đâu."

Hồi bé cậu ngồi trên vai ba đi chơi trên đường, có rất nhiều người bán vé số cào, cậu cũng muốn góp vui, ba liền dẫn cậu đi mua mấy vé, kết quả chỉ cào hai vé đã trúng được một chiếc chăn.

Cậu vui lắm, thế là làm nũng để ba mua cho cậu mười vé, thế nhưng lần này cậu chẳng trúng gì.

Ba nắm tay cậu, nói với cậu rằng: "Không làm mà hưởng sẽ dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác vui sướng mê muội, nhưng cuộc đời không có khả năng mãi mãi không làm mà hưởng.

Ba hy vọng Tiểu Hữu nhà ta, cho dù không cầu thần khấn Phật, không mua rút thăm trúng thưởng, cũng có thể trở thành một người đàn ông dựa vào chính bản thân, đội trời đạp đất."

Ngày đó ba đi cùng cậu, đưa chiếc chăn trúng thưởng được cho một bà cụ neo đơn, hai ba con về tới nhà mới nhớ ra chưa mua mũ lính cậu muốn nhất.

Ba bảo mai lại lên đường mua với cậu, nhưng ban đêm ba nhận được điện thoại của tổ chức, thế là vội vàng rời khỏi nhà.

Câu nói sau cùng của cậu với ba là,

"Ba ơi, ba về sớm nhé."

"Cậu Thẩm, đã tới khu cậu ở rồi." Tài xế bỗng mở miệng, gọi Thẩm Trường An trở về từ hồi ức.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm ơn tài xế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!