Chương 12: Thư Của Ba

Bầu trời mới nãy còn nắng chói chang, bỗng trở nên âm u.

Thẩm Trường An để điện thoại di động xuống, bật máy tính lên xử lí một vài tài liệu nội bộ.

Gần tới trưa, trời bắt đầu đổ mưa, rơi xuống lá cây phát ra tiếng lốp bốp.

Đinh Dương đang chào mọi người trên xe, chiếc xe nhỏ te tua bộ phận phân cho cực kỳ có ích trong thời tiết này, chí ít có thể che gió che mưa.

"Thời tiết thế này mà vẫn có người tới chỗ chúng ta du lịch hả?" Cách cửa xe, Trần Phán Phán nhìn thấy một chiếc xe thăm quan lái qua,

"Chiều mình gửi tin nhắn cho công ty du lịch, bảo họ cố gắng đừng vào núi."

Thành phố Ngô Minh nhiều núi nhiều nước, trước kia lúc giao thông chưa phát triển, cuộc sống của người dân vùng núi cực kỳ khó khăn, thậm chí từ khi sinh ra tới lúc chết đi cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Mấy năm nay mức sống cũng khá hơn, bắt đầu học các địa phương khác phát triển du lịch.

Đáng tiếc bởi vì tuyên truyền chưa đủ mạnh, cộng thêm điểm đặc sắc duy nhất chính là đặc trưng dân cư bản xứ, có thể hấp dẫn được du khách cực kỳ có hạn.

Thẩm Trường An nhìn xe thăm quan mà Trần Phán Phán nói, trong xe thăm quan ngồi rải rác mấy người, số lượng cũng không nhiều.

Lại nhìn thái độ của mấy người Trần Phán Phán với du lịch, không cần hỏi cậu cũng biết, ngành du lịch ở thành phố Ngô Minh không phát triển lắm.

Lái xe tới ngoài khu dân cư, Thẩm Trường An mượn ô ở chỗ giữ đồ, bước nhanh tới dưới tầng.

Trên hành lang hơi ướt, chắc là hộ gia đình khác lúc lên tầng không cẩn thận để lại.

Thẩm Trường An cụp ô, leo lên chưa được mấy bậc thang thì thấy một người phụ nữ trẻ vội vàng chạy xuống, đến cả tóc cũng không kịp chải.

Cậu nhường đường, quay đầu nhìn người phụ nữ trẻ vọt vào trong màn mưa.

Đi ngang qua tầng bốn, cửa nhà ông Trương đóng chặt, chắc là vẫn chưa về.

Cậu lên tầng nấu cơm, nấu một món rau, một món thịt.

Điểm không ổn nhất của cuộc sống một mình chính là nấu hai món ăn không hết, nấu một món thì lại ngại đơn điệu.

Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp phòng bếp, mưa rơi mãi mà chưa thấy ngớt.

Lúc Thẩm Trường An vào phòng chuẩn bị nghỉ trưa thì phát hiện một chiếc lá dưới gầm giường.

Cậu cúi người nhặt chiếc lá xanh biếc này, nhìn cây cối ngoài cửa sổ, lấy điện thoại mở danh bạ ra nhưng lại chẳng biết liên hệ ai.

Năm đó lãnh đạo ban ngành liên quan lo phần tử tội phạm sẽ trả thù Thẩm Trường An, không những đổi tên cho cậu mà còn sửa luôn cả hộ tịch.

Mấy tháng trước có tin truyền ra, con của tội phạm bị ba giết gia nhập băng đảng tội phạm quốc tế nào đó.

Vì bảo vệ an toàn của cậu, ban ngành liên quan đã thu xếp cho cậu tới thành phố Ngô Minh, còn bảo cậu cố gắng đừng liên lạc với bạn bè, bạn học trước đây.

Thẩm Trường An lướt qua một cái tên trong danh bạ, mở khung chat với Đạo Niên.

Trường An: Anh Đạo Niên tin trên đời này có ma quỷ không?

Cậu cứ tưởng phải chờ rất lâu đối phương mới có thể trả lời cậu, không ngờ chưa tới nửa phút đã nhận được tin nhắn của Đạo Niên.

Niên: Tất nhiên không, sao cậu lại nghĩ vậy?

Nhìn thấy câu trả lời này, cậu không nhịn được cười ra tiếng.

Trường An: Gần đây tôi có mấy giấc mơ rất kỳ quái, những giấc mơ này chân thực lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!