Chương 10: Rác Rưởi

"Tôi quanh quẩn mấy ngày ở vùng đất chết, không thể vào luân hồi, cũng không có cách nào gặp lại vợ con. Đêm qua trơ mắt nhìn họ chịu uất ức mà lại chẳng thể làm gì." Người đàn ông nói rồi đỏ cả vành mắt, nhưng có khóc thế nào nước mắt cũng không chảy ra.

Anh ta ngửa đầu nhìn Thẩm Trường An, thình lình quỳ xuống, muốn làm lễ ba quỳ chín lạy.

Khoan đã! Thẩm Trường An né sang bên cạnh,

"Loại đại lễ quỳ lạy này đừng làm tùy tiện, tôi là một người sống sờ sờ, không chịu nổi loại đại lễ này đâu."

"Ngài đã giúp tôi đi ra khỏi vùng đất vây hãm linh hồn, thì chính là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi nên lấy đại lễ quỳ lạy"

"Anh nói chuyện có vẻ nho nhã ghê nhỉ."

Thẩm Trường An nghe đối phương nghiền ngẫm từng chữ một, cách cửa sổ nói,

"Giờ anh cảm ơn cũng cảm ơn rồi, có thể…" có thể cho tôi ngủ tiếp không?

"Chẳng phải đều nói, cao nhân các ngài coi trọng nhất là văn nhã ư." Người đàn ông hơi xấu hổ, anh ta gãi đầu,

"Trước khi tới, tôi đã học thuộc đoạn này hai tiếng đấy."

Thẩm Trường An: Con ma lần này mơ lịch sự ghê.

Cậu nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của người đàn ông, chợt nhớ ra, tối qua lúc đưa hai mẹ con trở về, cậu thấy được một tấm di ảnh trong nhà họ.

Người đàn ông này… gần như giống y hệt người trên di ảnh.

Tư tưởng của cậu đã giác ngộ cao đến vậy ư? Ngay cả nằm mơ cũng kết hợp với hiện thực, gần gũi thực tế không khoa trương?

Mặc dù… có ma đã là khoa trương lắm rồi.

"Có điều ngài không biết, kể từ một tháng trước tôi chết ngoài ý muốn thì không có cách nào rời khỏi địa điểm tử vong.

Tôi nghĩ rất nhiều cách, nhưng mỗi lần sắp tới nhà, linh hồn sẽ lại không bị khống chế bay trở về.

Mãi tới tối qua, khi tôi đi theo sau ngài, mới lần đầu tiên vào cửa nhà sau khi chết

"Nghĩ tới dáng vẻ quạnh quẽ trong nhà, người đàn ông cúi rạp người với Thẩm Trường An:"Thời gian không còn sớm, tôi muốn trở về báo mộng cho vợ tôi, để cô ấy… để cô ấy về sau sống cho tốt.

Nếu gặp được người đàn ông tử tế thì tái giá, nếu không gặp được cũng đừng để mình chịu tủi, mấy năm nay tôi làm công bên ngoài cũng tích góp được chút tiền, đủ cho mẹ con họ sống mấy năm thoải mái.

"Thẩm Trường An nhìn gương mặt người đàn ông đan xen hai loại cảm xúc thoải mái và không nỡ, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giật mình cười bảo:"Vậy anh mau đi thôi, trời sắp sáng rồi."

Trong chuyện ma quái, khi bình minh tới, ma quỷ sẽ đánh mất năng lực của mình, không còn cách nào tạo ra bất cứ ảnh hưởng cho con người.

Cậu phần nào hiểu được tại sao mình lại nằm mơ thấy một người cha đã chết về nhà thăm vợ con.

Có lẽ sâu thẳm trong tim cậu, đã từng trông đợi thế gian có quỷ thần, như thế ba mẹ cậu có thể trở về thăm cậu.

Thế nhưng cậu chờ mãi, từ bảy tuổi chờ đến khi lớn, cũng không chờ được họ trở về, thậm chí rất ít khi mơ thấy họ.

Dần dà cậu hiểu ra rằng, trên đời không có quỷ thần, có chăng chỉ là tưởng niệm của người ở lại với người đã khuất mà thôi.

Tạm biệt ân nhân.

Người đàn ông kiên trì làm đại lễ ba quỳ chín lạy với Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An né tránh, anh ta liền lạy về phía trong cửa sổ.

Sau khi lạy xong, bóng dáng của anh ta tiêu tan trong đêm tối, không nhìn thấy một chút dấu vết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!