Chương 47: Thăm dò

Dịch giả: khongpit

Biên: nila32

Hiện tại đang là giữa đêm, không gian yên tĩnh.

Hàn Lập đi ra khỏi động phủ, quang mang hiện lên quanh thân, xác định một phương hướng rồi phá không bay đi.

Vừa mới bay không bao lâu, hắn bỗng cảm thấy bầu trời phía trước đột nhiên u ám. Một đạo cự chưởng mờ sương im ắng xuất hiện, vừa vặn hạ xuống.

Xuy xuy tiếng nổ lớn vang lên, vô số hoa lửa màu trắng rơi xuống như mưa, vô số cánh sen quay tít, rơi hạ xuống, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, khiến Hàn Lập không thể tránh né.

Nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, thậm chí vài ngọn núi xung quanh bắt đầu xuất hiện từng tầng băng sương óng ánh.

Hàn Lập hơi ngẩn ra, tiếp theo đưa tay đánh vào hư không một quyền, mang theo một luồng man lực vô hình.

Ba tiếngRầm rầm rầm vang lên liên tiếp.

Hầu như tất cả hoa lửa màu trắng giống như bọt biển đồng loạt tiêu tán, hóa thành từng điểm ánh sáng giăng khắp không trung.

Cự chưởng màu trắng cũng bị cỗ lực lượng này ép tới khiến cho Linh quang run rẩy điên cuồng, hư không ở phụ cận vặn vẹo liên hồi, phát ra âm thanh vù vù.

Chủ nhân của cự chưởng tựa hồ có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vàng ẩn vào hư không biến mất.

Tiếp theo một chỗ hư không phía xa chấn động, hiện ra một cái thân hình bị một tầng bạch quang bao phủ toàn thân, thấy không rõ mặt. Người này cầm trên tay một ngọc xích màu lam, mặt ngoài hiện lên từng đạo huyền ảo hoa văn giống như đường chỉ tay.

Bóng người vừa xuất hiện, bàn tay khẽ đảo, ngọc xích bay lên không trung.

Chỉ thấy thân ảnh được bao quanh bởi bạch quang giơ tay lên.

Tiếng xé gió vang lên vun vút!

Lúc này cự xích hóa lớn lên, mang theo một tiếng sấm nổ mạnh chém tới chỗ Hàn Lập.

Ánh mắt Hàn Lập hơi lóe lên, ống tay áo khẽ động, một bàn tay năm ngón thò ra một phần, tung trảo chộp vào hư không.

Trảo chưa nắm chặt thế nhưng một luồng sức mạnh bài sơn đảo hải đã liền tóm lấy cự xích khiến cho linh quang mặt ngoài của nó run rẩy điên cuồng, không cách nào hạ xuống.

Cự xích màu lam rung động lắc lư, lần nữa đè xuống.

Hàn Lập nhíu hai mắt lại, thúc giục Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công trong cơ thể, lập tức ở bụng năm điểm sáng lóe lên, hiện ra một cái đồ án Thất Tinh Bắc Đẩu, bất quả chỉ có năm ngôi sao sáng chói, còn lại hai ngôi sao ảm đạm không sáng.

Hắn thò ra năm ngón tay, bỗng nhiên hợp lại, hư không phụ cận vặn vẹo một hồi.

Hư ảnh quái long ở mặt ngoài cự xích gào thét, Phanh một tiếng tán loạn ra.

"Hàn đạo hữu, tại hạ Tư Mã Kính Minh, kính xin hạ thủ lưu tình!" Thân ảnh bạch sắc thấy thế vội vàng hô lên.

Lời nói vừa dứt, bạch quang thu lại, lộ ra một nam tử áo trắng đầu tóc bạc phơ.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, bàn tay đang muốn nắm lại ngừng lại đôi chút.

Tư Mã Kính Minh nhanh như chớp bấm niệm phát quyết, cự xích màu lam nhanh chóng thu nhỏ lại, lóe lên, hạ xuống chui vào trong tay áo.

Lúc này y mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi thu hồi linh bảo, y có thể cảm giác được một trảo cuối cùng của đối phương có bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu đáng sợ. Chỉ cần chậm hơn một chút, linh bảo của y chắc chắn sẽ bị phá hủy.

Tuy rằng y không sử dụng toàn lực thế nhưng dựa vào cử chỉ thong dong vừa rồi, đối phương hiển nhiên đồng dạng không xuất toàn lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!