Chương 26: Tung tích địch nhân

Dịch giả: Tiểu Thanh Dương

Biên: nila32

Trên một sa mạc cách Phong Quốc mấy vạn dặm, một chiếc Linh chu tỏa ánh bạch quang hướng phía chân trời, bay đi một cách nhanh chóng.

Lúc này bầu trời quang đãng, mây trắng như những mảnh bông vải. Đúng là một khung cảnh đẹp tạo cho người ta cảm giác vui vẻ và thoải mái. Chỉ là những người có mặt trên Linh Nguyệt phi chu hiển nhiên đều không có tâm tình thưởng thức.

Hàn Lập khoanh chân ngồi ở đuôi thuyền, hai mắt hắn nhắm nghiền, làn da ngăm đen mơ hồ có một tầng kim quang lưu chuyển.

Liễu Nhạc Nhi ngồi bên cạnh Hàn Lập, trên thân lục quang lượn lờ, hiển nhiên cũng đang tu luyện.

Cổ Vận Nguyệt cùng Dư Mộng Hàn đứng ở đầu thuyền. Họ Dư thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía đuôi thuyền, thần tình tựa hồ có chút phức tạp. Người còn lại tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm vừa thao túng phi chu, khóe miệng ẩn hiện nụ cười thản nhiên.

Suốt hai ngày nay, bọn họ chạy suốt ngày đêm, trên đường cũng may mắn không gặp phải nguy hiểm, khoảng cách đến Lãnh Diễm Tông càng ngày càng gần, tính an toàn tự nhiên càng ngày càng cao.

Không biết qua bao lâu, Hàn Lập nhướng mày mở mắt.

Kim quang rực rỡ trên người lập loè một hồi sau đó thu lại.

Hai ngày này hắn đã thử qua nhiều loại phương pháp nhằm cởi bỏ phong ấn cho Nguyên Anh, đáng tiếc không hề có chút tiến triển nào, lại còn tiêu hao không ít pháp lực.

Lúc trước tuy tìm được trong túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa hai khỏa đan dược có phẩm chất không hề thua kém Vọng Tê Đan thế nhưng chẳng biết tại sao không có chút tác dụng nào.

Xem ra tình hình thương thế của hắn phức tạp hơn nhiều so với dự đoán.

Hắn lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu sau đó liếc nhìn nha đầu Liễu Nhạc Nhi bên cạnh.

Khí tức trên người tiểu nữ hồ này có chút tiến triển, gần đến thời điểm đột phá cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, tất nhiên việc này cũng phải cảm ơn đan dược trong túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa.

Hàn Lập âm thầm nhẹ gật đầu.

Hắn không định quấy rầy quá trình tu luyện của tiểu nha đầu này bèn đứng dậy đi đến bên cạnh thuyền, quan sát chung quanh.

"Hàn đạo hữu, tiếp tục đi về hướng Tây, không đến nửa tháng là có thể về đến bổn môn. Đến lúc đó các trưởng lão trong tông sẽ an bài một động phủ tốt nhất cũng như cung cấp đan dược giúp đạo hữu khôi phục thương thế." Cổ Vận Nguyệt vừa tiến về phía cuối thuyền vừa cười nói.

Dư Mộng Hàn ở phía sau lưng sư phụ không nói thêm một lời.

"Vậy phải làm phiền đạo hữu rồi." Hàn Lập gật đầu, thản nhiên nói.

Cổ Vận Nguyệt đang muốn nói, bỗng nhiên một thanh âm mơ hồ từ phía trước thuyền truyền đến.

Ba người Hàn Lập nghe vậy bèn nhìn về hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy phía trước thấy một mảnh đen kịt, mấy cái vòi rồng kéo dài đến tận chân trời, quét sạch qua, tiếng sấm nổ thỉnh thoảng từ trong đó truyền ra, mờ nhạt che khuất cả bầu trời.

Cổ Vận Nguyệt cau mày, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Linh Nguyệt phi chu lập tức dừng lại.

Lúc này, Liễu Nhạc Nhi cũng giật mình bừng tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc đi tới bên cạnh Hàn Lập.

"Hình như là bão cát, có cái gì không ổn sao?" Hàn Lập phóng mắt ra xa rồi hỏi.

"Hàn đạo hữu có chỗ không biết, mảnh sa mạc này gọi là Hoàng Lan Cổ Mạc, đơn giản sẽ không xuất hiện bão cát, một khi xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn sẽ bao phủ toàn bộ sa mạc, vả lại hiện tượng này sẽ kéo dài ít nhất một tháng."

Cổ Vận Nguyệt trả lời với vẻ nghiêm trọng.

"A, nếu cứ đi qua thì sao, bão cát mặc dù quy mô không nhỏ, nhưng dường như không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với chúng ta?"

Hàn Lập nêu lên nghi vấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!