Dịch giả: KenSeki
"Thì ra là lệnh bài tiếp dẫn của Lãnh Diễm Tông. Còn vị này chẳng phải là Thất tiểu thư, đệ nhất mĩ nhân của thành Minh Viễn hay sao, tại hạ vốn mang lòng ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay được gặp mặt, quả thực là người đẹp như ngọc".
Thanh niên có vẻ mặt âm hiểm liếc nhìn tấm lệnh bài, nhếch miệng lên cười, rồi lại nhìn về phía Thất tiểu thư, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta không cần biết các ngươi là ai, mau cút khỏi Dư phủ, nếu không thì chính các ngươi công khai đối địch với Lãnh Diễm Tông".
Thất tiểu thư thấy đối phương nhận ra lệnh bài trên tay mình, thì trong lòng cảm thấy tự tin lên mấy phần.
"Thì ra Thất tiểu thư chính là người được Lãnh Diễm Tông tuyển trúng!" Vốn mấy người phiếu phụ áo đen và hai tên tu sĩ cung phụng khác đang định bỏ mặc đám người Dư gia, khi nhìn thấy tình hình như vậy, thì tinh thần lại rung động.
Trong lòng đám người Dư gia cũng dấy lên một tia hi vọng.
"Ha ha! Lãnh Diễm Tông thì giỏi lắm sao?" Gã thanh niên thấy vậy, bống cười lên ha ha như điên.
"Ngươi dám coi thường Lãnh Diễm Tông sao!". Sắc mặt Thất tiểu thư trầm xuống, quát lên lạnh lẽo.
"Coi thường? Hừ, chưa nói đến việc ngươi không phải đệ tử chính thức của Lãnh Diễm Tông mà chỉ có cái lệnh bài tiếp dẫn này mà thôi, cho dù ngươi thực sự là đệ tử chính thức thì đã làm sao?"
Gã thanh niên vẻ mặt âm hiểm cười lạnh lùng, rồi gã lật tay lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng kim loại khác, nhìn tương tự như tấm của Thất tiểu thư, trên bề mặt có khắc họa một đồ án hình đầu lâu màu bạc.
"Cái này là... là lệnh bài của đệ tử nội môn ở Thiên Quỷ Tông! Các người là người của Thiên Quỷ Tông sao?" Khuôn mặt Thất tiểu thư biến sắc.
"Có phải Thiên Quỷ Tông cùng nổi danh nganh với Lãnh Diễm Tông không!?"
Ba người bọn thiếu phụ áo đen nghe thấy vậy, thì thấp thỏm, hít vào một hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc không nói một lời nào.
"Cứ coi như các ngươi là đệ tử của Thiên Quỷ tông đi, nhưng Lãnh Diễm Tông cũng là thế lực khống chế ở Phong Quốc, các ngươi liều lĩnh xâm nhập sang đây, chẳng lẽ lại muốn khơi mào đại chiến giữa hai tông môn sao!?"
Thất tiểu thư dường như nhớ ra điều gì đó, huyết sắc trên mặt cũng lại hồng hào lên mấy phần.
"Ha ha, lời nói của Thất tiểu thư quả thực là chính xác, nhưng đáng tiếc, có một chuyện ngươi đã nói sai rồi" Gã thanh niên nói với vẻ khinh miệt.
Thất tiểu thư nghe như vậy, thì cảm thấy hơi bối rối.
"Ta nói cho ngươi biết một sự thật, lần trước Lãnh Diễm Tông thi đấu với bổn tông bị thua trận, và đã giao toàn bộ quyền khống chế Phong Quốc cho bổn tông rồi, hiện nay toàn bộ Phong Quốc đều thuộc thế lực của Thiên Quỷ Tông chúng ta" Gã thanh niên lộ ra vẻ tàn nhẫn, vừa cười vừa nói.
Dư Thất tiểu thư nghe xong, thì như bị sét đánh, cả người hoàn toàn ngây dại.
Trên mặt của đám thiếu phụ áo đen và mấy tu sĩ cung phụng khác của Dư gia đều toát lên vẻ khiếp sợ, vô thức lui lại phía sau mấy bước, cố gắng đứng ra xa tách khỏi đám người Dư gia còn lại.
Lúc này, sắc mặt đám người Dư gia đều rất khó coi, tâm trạng cả đám đều trùng hẳn xuống.
Mặc dù bọn họ không biết gì nhiều về chuyện của tiên giới, nhưng khi nghe Thất tiểu thư nói chuyện cùng gã thanh niên mặt âm hiểm kia, thì cũng lờ mờ hiểu ra một chút.
"Phải rồi, còn một việc ta quên chưa nói, ta nghĩ Thất tiểu thư cũng sẽ cảm thấy hứng thú với việc này". Ánh mắt của gã thanh niên hiện ra vẻ khác thường, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười bất thiện.
Là chuyện gì? trong lòng Dư tiểu thư cảm thấy nặng nề, linh tính mách bảo rằng lời gã thanh niên sẽ chẳng có gì tốt lành cả, nhưng vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
"Hoàng thất Phong Quốc cùng mấy tên quan quân khác to gan, dám chống đối lại mệnh lệnh của Thiên Quỷ Tông, đã bị bọn ta cho người bắt lại, phán cho tội mưu phản, rồi đem chém đầu để răn đe dân chúng ở kinh đô, trong đám đó dường như có tên Dư Tương, cùng với hai đứa con đang làm quan văn của hắn
". Gã thanh niên nhìn chằm chằm vào mắt Thất tiểu thư, từ từ nói ra từng chữ."Phụ thân! Đại Ca, Tam ca!
"Thất tiểu thư nghe thấy thế thì trước mắt chợt tối sầm lại, thân thể lung lay, ngã vật xuống đất, tấm lệnh bài trong tay cũng rơi ra, lăn trên mặt đất kêu"Lạch cạch".
Những người khác của Dư gia nghe nói như thế, ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng, mấy vị phu nhân vốn lúc trước vẫn cố giữ vẻ ung dung, giờ cũng không kìm nén được mà bật tiếng khóc thút thít, toàn thân như tê liệt ngồi bệt trên mặt đất.
Chỉ phút trước, bọn họ còn mang trên mình thân phận tôn quý của phủ tể tướng, địa vị cao quý, được người đời ngưỡng mộ, kính trọng, thế mà chỉ sau giây lát, mọi thứ đều tan biến, Tể tướng bị giết, nhà cửa tan nát, bản thân thì như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!