Người dịch: Vì anh vô tình
Biên: Độc Hành
***
Nơi nào đó trên Lôi Minh đại lục ở Linh giới.
Trong hư không, giữa lôi quang thân hình Hàn Lập hiện ra.
Trong lòng hắn khẽ động, thần thức vô cùng cường đại lập tức khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Linh giới.
Sau một khắc, tiếng sấm vang lên, thân hình Hàn Lập lại bị lôi quang bao phủ, sau khi lôi quang tan đi thân ảnh đã biến mất không thấy gì nữa.....
Hòn đảo nhỏ sâu trong Vô Nhai Hải, diện tích không lớn lắm chỉ khoảng hai ba mươi dặm, chung quanh là biển cả mênh mông, gió biển gầm thét bốn phía, tạo nên từng cơn sóng lớn ngập trời không dứt.
Trong hư không phía trên hòn đảo nhỏ, lúc này mảng lớn ngũ sắc kiếp vân tản ra khí tức sát phạt dày đặc. Xung quanh kiếp vân, không ngừng có kiếp vân mới ngưng tụ, hào quang năm màu không ngừng đan xen vào nhau.
Phía dưới trùng trùng điệp điệp kiếp vân, một nữ tử mặc bạch bào tư thái thướt tha nổi bật đang đứng trước gió, chính là Nguyên Dao.
Bộ bạch bào trên người nàng đang theo gió lay động nhảy múa, mười ngón tay trước người không ngừng kết quyết, trên khuôn mặt diễm lệ kinh người mang theo một tia ngưng trọng.
Trên dưới quanh người nàng, lơ lửng bảy mươi hai chuôi phi kiếm lập lòe thanh quang, mỗi một chuôi phi kiếm đều toả ra vạn đạo kiếm quang.
Sau đó tất cả kiếm quang hội tụ ở một chỗ, tạo thành Kiếm Liên màu xanh lớn khoảng vài mẫu, bảo hộ thân hình nàng kín kẽ, đến giọt nước cũng không lọt.
Ngoại trừ Kiếm Liên ở bên ngoài, bên cạnh nàng còn trôi lơ lửng vài kiện bảo vật khác.
Giữa không trung nơi phía xa đảo nhỏ, còn đứng mấy đạo thân ảnh xinh đẹp, chăm chú theo dõi tình huống của Nguyên Dao bên này.
Nếu Hàn Lập ở đây, có thể lập tức nhận ra, những người này hắn không chỉ nhận biết, mà còn hết sức quen thuộc. Đó là đạo lữ Nam Cung Uyển của hắn, cùng Nghiên Lệ, Băng Phượng, và bọn người Ngân Nguyệt.
Tu vi chúng nữ đều đạt đến Đại Thừa cảnh, thân hình dung mạo cơ hồ không có gì thay đổi.
Ngoại trừ bọn người Nam Cung Uyển, phụ cận cũng không còn người nào nữa.
Không lâu sau, ngũ sắc kiếp vân giữa không trung đã đạt đến chừng mấy trăm dặm, trong đó bắt đầu quay cuồng ù ù, ở giữa mỗi một đoàn kiếp vân, đều hiện ra một cái hắc động lớn.
"Nguyên Dao, muội nhất định phải cố chịu đựng!"
Nghiên Lệ thì thào nói, hai tay buông lỏng đã sớm nắm lại thật chặt.
Nam Cung Uyển ngẩng đầu nhìn kiếp vân không màu vô cùng trầm trọng kia, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng cũng không nói gì, chỉ có đôi mắt đẹp là chăm chú nhìn về phía Nguyên Dao.
Trên mặt Băng Phượng, Ngân Nguyệt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng biết giờ phút này tuyệt đối không thể quấy rầy đến Nguyên Dao, đành phải yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Nguyên Dao nhìn kiếp vân giữa không trung, đôi mi thanh tú nhăn lại, tựa hồ ý thức được điều gì, hai tay kết pháp quyết càng nhanh, khiến cho Kiếm Liên màu xanh ở bốn phía tăng vọt thanh quang.
Đồng thời nàng cũng không chậm trễ chút nào, lập tức thúc giục mấy món bảo vật khác.
Trong lúc nhất thời, Kiếm Liên màu xanh vốn đang bao phủ thân hình nàng, lại nhiều thêm màu sắc khác nhau của bảo quang.
Nó làm gương mặt nàng vốn đã diễm lệ vô song, lại càng thêm nổi bật với nhiều màu khác nhau, tăng thêm mấy phần phong tình.
Nhưng lúc này, giữa không trung tiếng oanh minh vang lên, vô số mưa lửa trong kiếp vân từ hắc động màu đen bay xuống, che kín cả thiên địa, lao về phía Nguyên Dao.
Nhiệt độ hư không phụ cận tăng lên gấp mấy lần, trở thành một mảnh lửa đỏ. Trên hòn đảo, thảm thực vật trong khoảnh khắc đều bốc cháy, mặt đất cũng biến thành dung nham đỏ ngầu.
Nước biển chung quanh hòn đảo đều bị sấy khô, biến thành sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Nơi đó lõm xuống hình thành một cái hố to, nước biển ở chỗ khác nhanh chóng chen tới lấp đầy, nhưng cũng lập tức bị bốc hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!