Chương 7: (Vô Đề)

Chu Trì chỉ cười cười, trong mắt tràn đầy vẻ thờ ơ, như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ đang làm loạn vậy.

"Tôi cũng chẳng muốn quản chuyện này."

Chu Trì nói xong liền xách hộp cứu thương rời đi. Khi đi ngang qua bàn ăn, hắn tiện tay cầm chai rượu lên lắc lắc, sau đó quay đầu nhìn tôi:

"Đã làm sai thì phải chịu phạt. Rượu này hại sức khỏe, tôi tịch thu."

Chu Trì đi rồi, tôi bỗng dưng ấm ức.

"Thẩm Văn Dục, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh có từng coi tôi là vợ không?"

Thẩm Văn Dục nhướng mày, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai:

"Sao đây, bắt đầu muốn chơi bài tình cảm à?"

Tôi hít sâu một hơi, ép mình phải giữ bình tĩnh. Giữa tôi và Thẩm Văn Dục vốn chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, không cần thiết ôm hy vọng viển vông.

"Hoa viên có camera giám sát, anh đi kiểm tra đi."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Từ trắng bệch thấy rõ. Gương mặt Thẩm Văn Dục cũng lạnh đi mấy phần:

"Cô nghĩ tôi sẽ nghi ngờ Tống Từ?"

Hắn sẽ không kiểm tra.

Vì làm vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Tống Từ, chứng tỏ hắn không tin tưởng cô ta. Hắn chỉ biết đổ lỗi cho tôi, không cần biết ai đúng ai sai.

Tôi cười cười, giơ ngón giữa với hắn.

6

Sau đó xoay người lên lầu. Đến bậc thang, tôi bỗng nhớ đến chuyện của Kỳ Vinh liền quay lại nói:

"Đúng rồi, ngày mai Kỳ Vinh sẽ đến tập đoàn Thẩm thị làm việc."

Kỳ Vinh lập tức vui vẻ, còn Thẩm Văn Dục thì chỉ lười biếng vuốt tóc Tống Từ, sắc mặt xanh mét nhìn tôi.

Không phải không thích Kỳ Vinh sao?

Vậy tôi khiến cho mỗi ngày Thẩm Văn Dục đều phải nhìn thấy hắn. Chuyện làm người khác ghê tởm, tôi

- Vương Miểu chưa từng thua bao giờ.

Sau khi trở lại phòng thay xong quần áo, tôi trèo từ tầng hai xuống, định đến quán bar nhảy disco. Không ngờ lại chạm mặt Chu Trì ngay cổng lớn biệt thự.

Hắn mặc áo blouse trắng, đứng tựa vào xe uống nước. Thấy tôi, hắn liền nở nụ cười, mắt cong thành một vầng trăng.

Tôi mặc áo hở rốn, bên dưới là váy ngắn, trong gió lạnh run cầm cập. Nhưng vẫn chỉ chào hỏi, định rời đi thì bị hắn ngăn lại.

Chu Trì vặn nắp chai lại, chỉ vào quần áo của tôi:

"Con gái không giữ ấm dễ bị đau khi đến ngày lắm."

Sau đó, tôi cảm thấy trên người ấm lên. Chu Trì cởi áo blouse trắng phủ lên người tôi, còn cẩn thận kéo vạt áo lại, rồi nhét ly nước ấm vào tay tôi:

"Cầm đi, ủ tay cho ấm."

Tôi cầm ly nước, bỗng nhiên có chút bối rối. Không hiểu vì sao hắn lại đối xử tốt với tôi như vậy. Mọi người thường dễ cảm thấy tủi thân khi bị cảm, tôi lúc này cũng không ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!