Chương 5: (Vô Đề)

Tôi không ngờ lại gặp Kỳ Vinh ở sảnh bệnh viện.

Hắn mặc một chiếc hoodie xám, hai tay lười biếng đút túi, cả người trông nhàn nhã ngồi một bên chơi game.

Tôi tiến lên vỗ vai hắn.

Kỳ Vinh ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía tôi, nhưng khi thấy là tôi, khuôn mặt lại lộ vẻ vui mừng:

"Tỷ tỷ, sao chị lại đến bệnh viện?"

Chàng trai cao hơn 1m80 nhào tới ôm tôi, khiến tôi lảo đảo suýt ngã.

"Có một người bạn của tôi chị viện ở đây, chị đến thăm cô ấy."

À. Kỳ Vinh gật gù, vẻ mặt bừng tỉnh.

"Chị đang nói cái anh hôm trước đúng không? Vừa nhìn đã thấy kiểu gì cũng mắc bệnh nặng."

Tôi bị Kỳ Vinh chọc cười.

Bất ngờ, Kỳ Vinh ghé sát vào tôi, thì thầm bên tai:

Đừng nhúc nhích.

Tôi đứng im, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá nhỏ mắc trên tóc tôi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ tràn ngập ánh nắng:

Xong rồi, tỷ tỷ.

Tôi giơ tay cười xoa đầu hắn, rồi vừa quay lại đã bắt gặp gương mặt xanh mét của Thẩm Văn Dục.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Kỳ Vinh đã nhanh chóng chắn trước mặt tôi, như một con thú nhỏ xù lông:

Anh đến đây làm gì?

Thẩm Văn Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy châm biếm, nhưng không buồn trả lời. Hắn chỉ sải bước dài về phía tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một hộp sữa bò ấm đã bị nhét vào lòng tôi:

"Cầm lấy làm ấm tay, đúng lúc Tống Từ không muốn uống."

Tôi nhướng mày, cắm ống hút rồi nhấp một ngụm.

Kỳ Vinh vẫn đứng đó với vẻ mặt đầy cảnh giác, nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Văn Dục hoàn toàn không để mắt đến hắn.

Hắn chỉ nói công ty có việc gấp, dặn tôi chờ tài xế đến đón, không được chạy lung tung khiến hắn thêm phiền phức. Rồi rời đi.

Thẩm Văn Dục luôn như vậy—ghét nhất là bị làm phiền.

---

Khi tôi về đến nhà, Thẩm lão phu nhân đã ngồi sẵn trong phòng khách đợi tôi. Vừa thấy tôi, bà gõ gõ cây gậy trong tay, mặt lạnh bảo tôi ngồi xuống cạnh.

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Lão phu nhân nhìn tôi một lượt, xác nhận tôi không bị thương rồi mới bắt đầu chất vấn:

"Có phải con đã giấu Tống Từ ở biệt thự cạnh Hồ Loan không? Con bé ngốc này, có chuyện gì lớn thì cứ nói với bà, sao cứ phải tự chịu đựng một mình?"

Tôi cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!