Gia Cát Lượng đang cùng Pháp Chính miệt mài thương lượng chính vụ điều động nhân sự sau khi ổn định Ích Châu, Gia Cát Lượng cầm một tờ danh sách trong tay, tử tế nghe Pháp Chính trình bày đặc điểm tính cách của từng người trên danh sách.
Nhưng Bàng Thống lại rất không đúng lúc mà duỗi eo, thong thả chậm rãi bước vào:
"Một hồi mưa thu một hồi lạnh"
Gia Cát Lượng cũng không ngẩng đầu, nói:
"Năm nay nhập đông muộn, nếu Bàng quân sư thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể tới đình viện quét lá rụng"
Pháp Chính cười khanh khách, Bàng Thống bị chế nhạo nhẹ nhàng một câu cũng chẳng để ý, chỉ nói:
"Lệnh phu nhân xuất thành rồi, đã sớm đem lá rơi ven đường từ Kinh Châu tới Ích Châu quét không còn một chiếc…"
Gia Cát Lượng đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói: Nàng cũng đi rồi?
Lại thấy Bàng Thống giảo hoạt cười, Gia Cát Lượng biết trúng kế, cười lạnh mấy tiếng, không thèm đáp trả.
Bàng Thống nói:
"Khổng Minh, hai đứa thiếu niên mười mấy tuổi đi xa nhà, ngươi yên tâm được sao? Chủ công mà hỏi tới, ngươi sẽ phải đối đáp thế nào?"
Gia Cát Lượng đáp:
"Luận đại sách, Nguyệt Anh không bằng ta; nhưng về mẹo vặt thì ta không bằng Nguyệt Anh. Không biết so với Nguyệt Anh, Bàng quân sư thế nào?"
Bàng Thống nhất thời bị chặn họng, cả nửa ngày cũng nói không nên lời; chốc lát sau, chợt nghe Pháp Chính cảm khái:
"Gia Cát tiên sinh quả nhiên thấu hiểu lòng người!"
Bàng Thống cười đến gập lưng, nói:
"Bỏ đi, Kinh Châu có Triệu Tử Long trấn giữ, chắc không sao đâu, người trẻ tuổi có bao giờ chịu ngồi yên, vốn muốn bảo Mã Siêu tướng quân thay Tử Long nhận chức trách giáo tập võ kỹ, để ta trở về hồi báo lại"
A Đẩu và Khương Duy nghỉ ngơi tại một dịch trạm, mở gói đồ kia ra nhìn kỹ.
Trong bao đồ Hoàng Nguyệt Anh đưa đựng ít bạc vụn, còn có mấy thứ như trâm gỗ áo váy, son phấn, A Đẩu và Khương Duy thấy vậy bèn ngơ ngác nhìn nhau.
Khương Duy thắc mắc:
"Bỏ y thường, phấn son của nữ nhân vào bao làm gì?"
A Đẩu nhặt lên một cái bao nhỏ, lăn qua lộn lại nhìn, Khương Duy nói:
"Đây tám phần là mê dược rồi, đừng mở bậy" Sau đó nhặt ra một mảnh cây nhỏ:
"Đây hẳn là mê hương…Sư nương muốn mở hắc điếm sao, mấy thứ hạ lưu chả thiếu món nào. Dùng thủ đoạn này, không phải hảo hán"
A Đẩu dở khóc dở cười nói:
"Nàng vốn là nữ nhân, đâu phải hảo hán" A Đẩu ngẩng đầu lên nói:
"Ngươi biết chúng ta đến Kinh Châu làm gì không?"
Khương Duy chăm chú nhìn song nhãn A Đẩu, đáp:
"Không phải đi cưới tức phụ cho ngươi sao?"
Cả hai cùng cười ầm lên, A Đẩu đưa tay đập Khương Duy, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!