LẦN NÀY KHÔNG LÀM HỒ TÔN VƯƠNG NỮA
A Đẩu đem hai cái gối đầu to buộc lại với nhau, cắm cây chổi lên, xong mặc cho nó long bào của mình, tay không ngừng nghỉ, miệng thì ngâm nga:
"Trôi qua hai ngàn năm, chúng ta lại tương phùng, đưa vào viện bảo tàng, đặt trong tủ pha lê…Ngươi một tủ…Ta một tủ…"
Khương Duy hiếu kỳ hỏi: Nghĩa là sao?
A Đẩu đảo mắt khinh thường, nói:
"Chẳng phải Tào Tháo bố trí bảy mươi hai nghi trủng* đó sao? Sớm muộn gì tổ phần cũng bị người ta đào sạch à, aiz, Khương Tiểu Duy, ngươi nhìn xem, giống ta không?"
Nói xong quơ gối đầu lên vỗ qua Khương Duy, hai thiếu niên hi hi ha ha, nháo loạn cào cào.[*mộ giả, để phòng bọn trộm mộ]
A Đẩu vô cùng hài lòng mà dán một tờ giấy lên cây chổi kia, trên giấy vẽ một cái mặt quỷ thè lưỡi, trợn mắt nhíu mày, kế tiếp nhét nó vào trong chăn, che lại.
Gia Cát Lượng cáo lão hoàn hương, ngày thứ hai đề xuất đơn từ quan, trên hai mươi chiếc mã xa chở sáu vạn lượng hoàng kim, ba ngàn cuộn vải vóc, gần cả trăm thị tỳ, tiểu tư lắc lắc lư lư rời khỏi Trường An, đi tới Thành Đô.
Trên quan xa đốt một lò than, trên lò nấu một bình trà, hương thơm tràn ngập.
"Ngươi nói xem khỉ con…" Gia Cát Lượng dở khóc dở cười nói:
"Chở nhiều đồ quân nhu như vậy làm gì? Bán mạng vì Hán gia hắn cả một đời, phút chót còn phải gánh cái hắc oa tham quan"
Hoàng Nguyệt Anh đút Khổng Minh một miếng tô đường, cười nói:
"Chút tâm ý của đồ đệ mà, ngươi ngại lễ từ quan quá nhiều, ta ngược lại còn chê ít ấy, cái ngọc như ý trong Vĩnh Lạc cung kia cũng không chịu mang theo, về Thành Đô ta xem ngươi lấy cái gì để đập chuột nhé"
Gia Cát Lượng lắc đầu thổn thức nói:
"Dân chi dân cao, dương mao xuất tại dương thân thượng*, sau khi nhập Xuyên rồi cần phải phân tán bớt đi; vốn định thanh liêm về Nam Dương hưởng chút vui thú điền viên…" [*tiền mồ hôi xương máu của dân; bên ngoài tưởng nhận được ưu đãi, nhưng thực tế sự ưu đãi đó đã được kèm sẵn trong chi phí mình phải trả rồi]
Hoàng Nguyệt Anh chống cái eo thon, sẳng giọng: "Tài vật hoàng thượng ban thưởng mà còn sợ người ta lải nhải sau lưng hả, ngươi thích gánh cái hư danh như vậy, lão nương…Tiện thiếp cũng không quan tâm, nói trước, tiền ngươi cứ việc phân tán đi, nhưng vải thì không được động vào!
Sắp tới năm mới rồi, vài cuộn vải hoa cũng đâu thể may y thường mừng xuân chứ?"
Gia Cát Lượng đành phải luôn miệng xin tha, Hoàng Nguyệt Anh lúc này mới vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài thành Trường An tuyết trắng xóa, đêm qua đợt tuyết mới vừa rơi, khắp đại địa Trung Nguyên được phủ trong sắc bạc, cảnh sắc tựa nơi tiên cảnh.
Nguyệt Anh xinh đẹp cười nói:
"Chỉ trong một đêm, đợt tuyết này rơi thật lớn, ruộng khô cây héo, đều thay đổi hình dáng"
Khổng Minh uống một hớp trà, vui mừng nói:
"Thụy tuyết dự báo năm được mùa, năm tới ắt quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa"
Nguyệt Anh cười nói:
"Lẽ ra nên ở Trường An ăn tết rồi hẳn đi, không có ai áp chế con khỉ con kia, lát nữa chẳng biết sẽ gây ra họa gì"
Khổng Minh nói:
"Hoàng thượng cũng thành người lớn rồi, chắc không đến nỗi…"
Gia Cát Lượng nói chưa dứt, thì Nguyệt Anh đã Di một tiếng.
Chỉ thấy giữa đồng hoang mênh mông, một con bạch mã móng vàng ra sức sải vó phi như bay, còn gia hỏa say sưa lắc trái lắc phải trên lưng ngựa kia chính là Khỉ con mà Khổng Minh vừa nhắc.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!