Chương 7: Bảo kiếm thanh hồng

A Đẩu bắt đầu sốt cao, lạnh run cầm cập, lúc suy yếu mở mắt ra, Khương Duy liền đem dược thang đã nấu hảo đút vào miệng hắn, vừa sặc vừa nuốt mà uống hết chén, A Đẩu nói: Nơi này là…

"Phòng ngủ của tiên sinh, tiên sinh nói ngươi cơ thể suy nhược, lại chịu lạnh, khí huyết không thông, nên kê một phương thuốc cho ngươi điều dưỡng. Trong mơ ngươi cứ kêu la suốt, cả người đẫm mồ hôi, uống xong sẽ khỏi thôi"

A Đẩu gật gật đầu, đứt quãng nói:

"Ta gặp ác mộng, ta thấy đầu của Chu Thiện…"

Khương Duy thở dài, để nguyên y phục lên tháp, từ phía sau ôm lấy A Đẩu, hai người an tĩnh tựa vào nhau, A Đẩu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Lần đổ bệnh này kéo dài hơn một tháng.

Gia Cát Lượng không chỉ tinh thông thuật số quân chính, mà còn thiện cả dược lý, kê một thang thuốc an thần, quả nhiên có thể giải được ác mộng, cơn ác mộng tự tay giết chết Chu Thiện cuối cùng cũng tiêu tan dần, nhưng A Đẩu cứ than ngắn thở dài rằng mình mới giết có một người mà đã sợ hãi như thế, vậy mai này làm sao có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, thu phục thiên hạ?

Một đao chém xuống cũng không đơn giản gì, so với đám võ tướng giết người không chớp mắt, có lẽ mình thật sự là một kẻ bất tài vô dụng.

Mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng cười vui lúc trầm lúc bổng, còn rất lâu mới sang năm mới mà, mở lễ hội cái gì?

A Đẩu ngồi dậy, thấy Khương Duy quỳ trên tháp, cúi người bên bệ cửa sổ, hiếu kỳ nhìn ra ngoài, bèn kéo kéo tay áo hắn, hỏi: Nhìn gì đó?

Khương Duy tươi cười quay đầu qua, mặt mày hớn hở nói:

"Thắng rồi! Cha ngươi đã lấy được Tây Xuyên! Toàn thành đang ăn mừng!"

A Đẩu vội xuống giường mặc y phục chỉnh tề, kéo tay Khương Duy chạy ra ngoài, trong phủ vắng ngắt, không thấy một bóng người, chắc đã đi xem náo nhiệt cả rồi, bên ngoài hoa viên truyền tới tiếng ồn, tụ tập thành một đại dương hoan lạc, không khí của buổi sớm mùa thu bao phủ khắp Kinh Châu.

Hai thiếu niên yên lặng xuyên qua hành lang uốn khúc, nghe thấy trong đình viện vắng vẻ loáng thoáng có tiếng nam tử, A Đẩu vội núp sau cột, ra hiệu Khương Duy tạm thời đừng lên tiếng.

"Huyền Đức đại ca đã ra lệnh Vân Trường ở lại thủ Kinh Châu, quân sư còn lo lắng chuyện gì? Chẳng lẽ Vân Trường thủ không được?! Hiện nay đại ca ta làm chủ, hay quân sư làm chủ?!"

Giọng nói như chuông đồng, lúc truyền vào tai A Đẩu và Khương Duy, hai người đều không tự chủ được mà thầm rùng mình, khi nhìn lại thì thấy trong đình có vài vị võ tướng đứng trước mặt Gia Cát Lượng; toàn thân bạch bào là Triệu Vân, còn mặt mày đỏ au đích thị là Quan Vũ chẳng sai, phía sau Quan Vũ còn có một tướng lĩnh trẻ tuổi đang đứng, dương cương anh khí hiên ngang, người mặc giáp bạc, nhưng không biết là ai.

Theo sách sử ghi lại, Quan Vũ thân cao chín xích, quả nhiên khi đứng trong đình viện thực sự cao hơn Triệu Vân Gia Cát Lượng nửa cái đầu, Quan Vân Trường nheo đôi mắt phượng, lời nói khí thế mười phần, không nộ tự uy.

A Đẩu vừa chứng kiến, chỉ cảm thấy võ nhân này khí thế cường hãn vô cùng, trực tiếp áp đảo cả Gia Cát Lượng và những người tham dự trong đó.

Nhưng Gia Cát Lượng chẳng chút sợ hãi, thản nhiên nói: "Quan tướng quân lo nghĩ quá rồi, tình hình trước mắt Tây Xuyên chưa ổn, võ tướng Kinh Sở ta mà đồng loạt nhập Xuyên, chắc chắn sẽ khiến cho sĩ tộc Xuyên Trung người người bất an, Khổng Minh lưu tướng ở lại thủ Kinh là muốn phân ưu cùng chủ công, tuyệt không hề có ý nghĩ khinh thường Quan tướng quân"

A Đẩu vừa nghe xong liền hiểu, Lưu Bị chiếm lĩnh thành đô, đoạt địa bàn của Lưu Chương, lúc này phái Quan Vũ và võ tướng trẻ tuổi kia về Kinh Châu thay quân, để Gia Cát Lượng, Triệu Vân mang theo bộ hạ cũ Kinh Châu tới hội họp cùng đại quân.

Nhượng Quan Vũ toàn quyền phụ trách, nhưng Gia Cát Lượng không yên lòng, muốn xếp đặt thêm nhân thủ cho ông, để tránh sơ ý mất Kinh Châu.

Quan Vũ trước giờ tự phụ, vừa nghe Khổng Minh nói vậy liền toàn lực bác bỏ, Gia Cát Lượng biết tính nết ông ta, nên khéo léo tìm một lý do khác: trước mắt Lưu Bị căn cơ bất ổn, võ tướng dưới trướng tiến đóng thành đô, ắt sẽ chia mỏng quyền lợi của sĩ tộc Xuyên Trung.

Theo đó quanh co chặn đứng lời Quan Vũ, có thể thấy đã phát huy nghệ thuật ngôn ngữ đến hết sức nhuần nhuyễn.

Thực tế thì không bao lâu sau Quan Vũ bị Lục Tốn tính kế, chủ quan mất Kinh Châu, hơn nữa còn bị bắt giết. Dẫn đến Lưu Bị không nghe khuyên bảo, dốc toàn quân báo thù cho Quan Vũ, trận chiến Di Lăng vừa bại, quân Thục lui vào Cứ Xuyên, từ đó về sau an phận một phương, hình thành thế chân vạc, không còn nguyện vọng thống nhất thiên hạ nữa.

Muốn thay đổi lịch sử, thay đổi vận mệnh của chính mình, thì Kinh Châu không thể thất bại được, đặt trường hợp xấu nhất, Kinh Châu rơi về tay Tôn Quyền, thì cũng không thể để Quan Vũ chết!

Lưu Thiện chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, nếu bây giờ mặc kệ, đợi Gia Cát Lượng chọn người trấn thủ xong, tất cả sẽ vô pháp vãn hồi.

A Đẩu lại thấy Triệu Vân xanh mặt, võ tướng bị lưu lại Kinh Châu tám phần chính là y, cho dù tính tình Triệu Vân dễ chịu, nhưng nghe hai người này coi mình như bóng da mà đùn tới đẩy lui, trong lòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì.

"Quân sư kiêng dè tên mặt lừa Giang Đông kia chứ gì?" Quan Vũ cười lạnh nói.

Gia Cát Lượng thản nhiên cười, không đáp lại.

A Đẩu đầu tiên là ngẩn ra, nửa ngày sau mới nhớ tới Giang Đông Gia Cát Cẩn là tộc huynh của Gia Cát Lượng, bởi vì mặt dài như mặt lừa nên từng bị Tôn Quyền trêu chọc, Quan Vũ nói đến Gia Cát Cẩn là muốn ám chỉ quan hệ giữa Gia Cát Lượng và thế lực Đông Ngô, ngầm chụp mũ Khổng Minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!