Chương 50: Binh lâm trường an

Nếu bảo võ tướng trên khắp thiên hạ đồng loạt mặc giáp ra trận, lãnh binh giết nhau để phân cao thấp, thì kẻ sống sót cuối cùng nhất định chỉ có hai người, một, Lữ Phụng Tiên; hai, Triệu Tử Long.

Luận về quyết chiến bình nguyên, trên thế gian này ngoại trừ Lữ Bố thì không còn ai có thể ngang hàng với Triệu Vân nữa.

Kỵ binh của Lữ Bố thì tung hoành ngang dọc, toàn dựa vào sự dũng mãnh bạo dạn của tướng lĩnh quân, cùng với cảm giác sợ hãi của đối thủ mà tác chiến.

Lữ Bố vĩnh viễn sẽ không gục ngã trên chiến trường, hắn không khác gì một thanh lợi kiếm, đủ sức làm suy yếu sĩ khí của tất cả kỵ binh phe địch, trong các chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn đã trở nên thần hóa.

Còn Triệu Vân thì minh mẫn sáng suốt hơn Lữ Bố rất nhiều, cũng cực lý trí, Triệu Vân có thói quen lấy số thương vong nhỏ nhất để đổi lại thắng lợi to lớn nhất, thận trọng từng bước, thỉnh thoảng hành hiểm, nhưng lúc nào cũng từ trong hiểm cảnh bất ngờ tiến hành một kích quyết thắng, dù bị truy sát cũng có thể toàn thân rút lui.

Cho nên Triệu Vân là sự lựa chọn tuyệt vời nhất cho kiểu chiến đấu nhiễu loạn.

Tư Mã Ý vừa thấy Triệu Tử Long giáp bạc tới khiêu chiến thì lập tức không dám tính kế với Tào Chân ngay trong hang ổ của mình nữa, tiếp viện Lạc Dương phái đi còn chưa tới, đành phải giao cho y ba ngàn kỵ binh để nghênh đón quân đội khiêu chiến của Triệu Vân.

Tào Chân suất lĩnh thuộc hạ phát động một trận truy đuổi với Triệu Vân ngay trên bình nguyên.

Thỉnh thoảng có giao chiến, nhưng vừa áp sát liền lui, phương thức tác chiến của song phương gần như nhất trí, song Triệu Vân tính toán giỏi hơn, phán đoán của y chuẩn xác thần kỳ, mỗi lần khởi xướng một trận xung phong, góc độ đều tuyệt đến đỉnh điểm.

Hơn ngàn kỵ binh như một con trường long linh hoạt không ngừng uốn lượn giữa chiến trường, thường hay xuất hiện ở một góc độ không thể ngờ tới nào đó, nhưng sau khi tách rời Ngụy quân xong thì đồng loạt lùi ra xa, rồi lại tập kết lần nữa, bắt đầu chuẩn bị vòng công kích tiếp theo.

Giả Hủ và Tư Mã Ý đều khẩn trương mà nhìn tình hình trên chiến trường.

Tư Mã Ý chợt cảm thấy không đúng, địch phương sao chỉ có mình Triệu Tử Long xuất chiến thế kia? Mấy chủ soái khác đâu? Chẳng lẽ đây cũng là âm mưu? Vì sao chỉ có mỗi Triệu Vân? Lưu Công Tự đâu? Khương Duy đâu? Hoàng Nguyệt Anh đâu?

Tư Mã Ý không khỏi lo sợ vạn phần, sống lưng phát lạnh, xoay người phái thám tử tản ra trinh sát khắp bình nguyên, ngẫm nghĩ thật lâu nhưng vẫn tìm không ra nửa điểm đầu mối.

Tư Mã Ý cực kỳ khẩn trương.

Trong thời gian này, A Đẩu đang ngáy o o trong trướng bồng.

Khương Duy nhìn A Đẩu ngủ, nhàm chán cầm tờ giấy gấp tới gấp lui, chờ hắn thức dậy, hai người sẽ cùng đi đổi thuốc cho Chung Hội.

Dưới ánh mặt trời ấm áp cuối xuân, Hoàng Nguyệt Anh ngồi trên một gò đất cao ở phía tây Ngũ Trượng Nguyên đóng đế giày cho Gia Cát Lượng.

Vu Cát kiễng mũi chân lục giá sách của A Đẩu tìm bánh ăn.

Căn bản không ai thèm để ý tới Tư Mã Ý.

Giữa trưa, trên bình nguyên đã nằm rải rác không ít binh sĩ Tào quân bị thương, Triệu Vân thấy tạm đủ rồi, bèn phát mệnh lệnh hồi doanh ăn cơm.

Thân binh của Triệu Vân xuất chiến ngàn người, trọng thương bốn người, bị thương nhẹ một trăm bảy mươi người, không ai tử vong!

Tào Chân kiểm kê lại kỵ binh Tư Mã Ý cấp cho mình, cư nhiên bất tri bất giác đã bị Triệu Vân tiêu diệt gần hai ngàn!

Hoàng Nguyệt Anh làm việc xong, giương mắt liếc, chiến trường thu hết vào đáy mắt, nói: Được rồi, lên dây

Hơn trăm binh sĩ phía sau xếp thành năm người một tổ, vặn cơ quan kêu răng rắc, chuyển hướng thiết nỏ công thành, mấy chục bệ cự nỏ chỉa về phía chiến trường.

Tư Mã Ý giận tím mặt, gần như muốn lôi Tào Chân trói lại phạt quân côn:

"Lơ là khinh địch như thế! Ngươi dẫn binh làm sao vậy! Vốn không nghĩ rằng ngươi có thể thắng được tên này…Nhưng ngươi…ngươi cư nhiên đem binh lính dâng lên tận cửa…"

Lời này thật sự là xuất phát từ bản tâm, ở trong mắt Tư Mã Ý, Tào Chân giống như mang người cho Triệu Vân giết vậy.

Tào Chân cố gắng phân bua:

"Từ trận đại bại lần trước sĩ khí quân ta đã kiệt, võ kỹ lại không tinh, kỵ vệ của Triệu Tử Long đều là thân binh do một tay hắn thao luyện, sĩ khí trào dâng, làm sao địch lại?! Quân lệnh như sơn, thừa tướng chỉ dặn Tử Đan xuất chiến, Tử Đan đã tận lực rồi…"

Tư Mã Ý đang định tìm lý do trừng phạt Tào Chân thì lại nghe binh sĩ ngoài trướng rối rít gào thét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!