Chương 47: Oan gia ngõ hẹp

Sau khi tan triều, Tào Phi vén vạt trước long bào, đưa tay ra, Chân Mật khoác lên, hai người vẫy lui thị vệ rồi vội vã đi một mạch tới ngự hoa viên.

Phía sau ngự hoa viên là một viện lạc vắng vẻ, trong viện muôn hoa đua nở, khoe sắc rực rỡ vô cùng giữa làn gió xuân tháng tư.

Giữa bụi hoa oanh ca yến ngữ, tiếng đàn du dương, tiếng cười khuynh quốc tuyệt sắc không dứt, vài nữ tử mềm mại như không xương dựa vào bên cạnh Tả Từ.

Tào Phi Chân Mật bước vào trong viện, tiếng đàn ngừng bặt.

Tào Phi nắm chặt quân báo của Tư Mã Ý trong tay, chắp tay nói: Tiên sư

Thị tỳ đều thi lễ thối lui. Chân Mật tiến lên kéo kín y thường lõa lồ cho Tả Từ, Tả Từ mỉa mai:

"Lại chuyện gì nữa? Trọng Đạt bại rồi à?"

Tào Phi nghiêm trang nói: Quân thư tiền tuyến Đoạn đưa thư qua, Tả Từ đặt tay lên thư, Tào Phi cung kính nói:

"Tư Mã thừa tướng gặp phải đại bại chưa từng thấy, giờ đã lui thủ Ngũ Trượng Nguyên, nếu để mất luôn Ngũ Trượng Nguyện thì giặc Thục sẽ đưa binh tới áp Trường An…"

Tả Từ nheo mắt, giống như phát hiện ra chuyện thú vị gì, nói:

"Phụng Tiên tới đầu hàng?"

Tào Phi nghiêm mặt nói:

"Đúng vậy, người này không lưu lại được, ta đã phái người báo cho thừa tướng rồi, phải giết chết"

Tả Từ lạnh lùng hừ một tiếng, Tào Phi thầm rùng mình.

Tả Từ nói:

"Kẻ làm sư như cha, ngươi là con rể ta, hắn cũng là con rể ta. Ngươi tâm cơ sâu nặng, sợ bóng sợ gió, giết Tào Tử Kiến không được, giờ lại muốn giết tới Lữ Phụng Tiên?"

Tào Phi trầm giọng nói:

"Tiên sư! Lữ Phụng Tiên thay đổi thất thường, đồ quân thí phụ, chuyện Đinh Nguyên Đổng Trác năm đó chính là bài học…"

Lời chưa dứt thì Tả Từ đã chế giễu:

"Ngươi không bằng Tử Thượng"

Tào Phi chưa hiểu ý, nhưng Chân Mật lại liên tục nháy mắt với hắn, nói: Sư phụ có cách gì?

Tả Từ lười biếng móc một cái bao giấy từ trong ngực ra, Chân Mật vội tiếp lấy, Tả Từ nói:

"Thuốc này kêu Thập nhật tán, sau khi uống vào phải định kỳ dùng giải dược, bằng không vừa qua mười ngày, võ lực sẽ mất dần, toàn thân nóng bỏng, trăm ngày sau, toàn thân thối rửa mà chết"

"Sai người mang tới Trường An, nói cho hắn biết hiệu dụng của thuốc này, nhìn coi hắn chịu uống hay không, không uống thì giết; còn nếu uống, ta sẽ điều chế giải dược cho hắn sau"

Tào Phi hiểu ý, gật đầu dẫn Chân Mật cáo lui, nhưng sống lưng vẫn rét lạnh từng cơn, rời khỏi hậu viện, thấp giọng nói với Chân Mật trên đại điện vắng vẻ nọ:

"Trên đời vậy mà còn có loại độc dược âm hiểm nhường này"

Chân Mật khinh thường giễu cợt:

"Năm đó sư tỷ Điêu Thiền của ta cũng uống thuốc này, còn có một viên cho đại Kiều Giang Đông nữa"

Tào Phi nói:

"Còn mấy viên? Ngươi có từng cho ta uống chưa? Giờ nghĩ lại, ta thật sự sợ lão…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!