Chương 42: Tết nguyên tiêu ● người về chợ tan đêm hiu quạnh

Hoa đăng cả thành lần lượt lụi tắt, bóng đêm đen như mực từ đầu thành này kéo dài tới đầu thành kia, ôn nhu bao phủ buổi tối an ổn sau cùng.

Giữa biển bóng tối, trong phủ Thành Đô vẫn còn một đốm lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót, ánh lửa xuyên qua lớp giấy trắng mỏng manh, từ trong đèn ***g hình con thỏ chiếu ra, hắt lên bình phong.

Sau bình phong, tiếng thở dốc dồn dập kèm theo tiếng rên rỉ khó chịu của A Đẩu vang lên một cách đứt quãng.

Thích không?

Toàn thân A Đẩu mỏi mệt muốn rã rời, sau khi trở về từ ngoại thành, hậu đình vẫn còn sưng đau, nhưng luồng *** như lửa nóng kia cũng không phải thứ mà hắn có thể cự tuyệt được.

Dược hiệu khiến hắn bủn rủn khó chịu, hoàn toàn vô pháp kháng cự sự xâm lược của Trầm Kích, chỉ thấy mỗi chỗ trên toàn thân đều khó chịu như lửa thiêu, hắn xoa lên xoa xuống nhục căn thô dài cứng rắn của Trầm Kích, phần đỉnh đã rỉ ra không ít dịch lỏng.

Hậu đình đã được đẩy mở một lần bị Trầm Kích khẽ húc, rồi cắm vào. Lần trước hoan hảo xong, dịch trơn còn lưu lại trong cơ thể đảm nhiệm vai trò bôi trơn cực tốt, thuận tiện cho hắn tiến quân thần tốc, A Đẩu không còn chút năng lực chống cự, bị vật thô dài kia đẩy vào tận chỗ sâu nhất trong cơ thể, điểm mẫn cảm bị chen lách gắt gao, phát ra một tiếng rên rỉ hổ thẹn.

Đơn giản như thế đã đút được cả căn vào, khiến Trầm Kích hơi bất ngờ. Nhưng dưới hiệu lực của xuân dược, hắn cũng chịu hết nổi, dù muốn chậm lại cũng không có khả năng.

So với lần đó, đêm nay hắn tiến vào từ phía sau, tiến vào sâu hơn, cũng triệt để hơn, mỗi lần cắm vào tới tận cùng, thì khi rút ra đều mang theo chút ít dịch thể.

Ưm…Chậm…Chậm chút!

Trầm Kích không thèm đếm xỉa tới, nhãn thần tràn đầy khát cầu, hắn ôm nghiêng A Đẩu, ***g ngực cường tráng dán chặt vào sống lưng A Đẩu, đôi mắt thất thần của A Đẩu nhìn về phía vách tường, cắn thật chặt chiếc chăn.

Cánh tay A Đẩu gắng sức đẩy ra sau, muốn đẩy Trầm Kích ra một chút, không muốn hai người dán chặt vào nhau như thế.

Hắn chịu không nổi, lúc Trầm Kích đâm vào chỉ khiến hắn cảm thấy mình bị xỏ xuyên, từ hậu đình cho tới phần bụng, lúc húc vào tới tận cùng làm trước mắt hắn tối đen từng trận, đồng thời kèm theo choáng váng và buồn nôn.

Nhưng mỗi lần A Đẩu vùng vẫy tách ra chút ít thì lại bị cánh tay hữu lực của Trầm Kích ôm lấy eo, gắt gao kéo trở về trước người. Sau đợt thở dốc là lần chạy nước rút càng sâu hơn và những cú đâm đến tận cùng, đồng thời kèm theo tiếng Bạch bạch nhục nhã không chịu nổi phát ra vào mỗi lần va chạm.

Trầm Kích đã không cách nào khống chế chính mình được nữa, trong tiếng nức nở từng hồi của A Đẩu giơ chân lên, gục lên người hắn hung hăng đâm mấy cái, khiến A Đẩu vùi mặt vào gối ngất đi.

Vừa mới rơi vào trạng thái thất thần thì lại bị vật dài cứng như sắt kia đâm cho tỉnh dậy, A Đẩu đột nhiên thở gấp, đỉnh nhục căn ma sát tới lui trên chiếc chăn, giống như muốn tiết ra.

"Ngươi…nhanh một chút, ta sắp chết…chết rồi…" A Đẩu cầu xin.

Nhanh lên một chút?

Trầm Kích nói bên tai hắn:

"Ngươi muốn ta…nhanh hơn một chút?"

Không đợi A Đẩu trả lời, Trầm Kích lại bắt đầu một vòng đâm mạnh, tần suất kia khiến toàn thân A Đẩu như bị bắt lửa, dưới sự ma sát lặp đi lặp lại mà thần tốc, nội bích mang khoái cảm truyền đi khắp toàn thân, sự va chạm mạnh đến nỗi hắn chôn mặt trong gối kêu gào điên cuồng một trận.

Hắn kêu gào lộn xộn, Trầm Kích mãnh công như cuồng phong bạo vũ, hắn sắp tan rã rồi.

Cuối cùng khi Trầm Kích chậm rãi rời khỏi thân thể hắn, A Đẩu vẫn run rẩy như cũ, nơi hậu huyệt còn bị kéo ngược ra một chút, Trầm Kích lưu lại trong cơ thể hắn một lượng thể dịch cực lớn, theo sự tách rời mà chảy từ đùi xuống.

"Tiểu gia suýt nữa đã bị ngươi thao chết rồi" A Đẩu thở hổn hển mấy hơi, lẩm bẩm nói. Đột nhiên hắn cảm giác được cái vật trơn trượt kia của Trầm Kích cư nhiên chưa mềm xuống, lại đâm vào.

"Cầu xin ngươi, để…để ta nghỉ mệt tý đã…"

Lần này Trầm Kích không loạn động nữa, cắm vào xong bèn ôm lấy A Đẩu từ phía sau, chậm rãi nằm nghiêng xuống.

Ngạnh vật của hắn phình to trong cơ thể A Đẩu, có lẽ sau khi tiết xong một lần dư vị chưa tan, A Đẩu cảm nhận rõ mồn một vật kia rung động từng hồi, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn tới thêm lần nữa.

A Đẩu thò tay xuống hạ thân, thử sờ vào nửa căn Trầm Kích để bên ngoài cơ thể hắn, nói:

"Đừng, đừng tiến vào hết, lão tử…ăn không tiêu"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!