Chương 39: Loạn điểm uyên ương

"Ăn cơm đê, qua ăn chung nào" A Đẩu cẩn thận đẩy cửa ra.

Trầm Kích đang xoay tới xoay lui cây sáo mua trên sạp giữa các ngón tay.

Lữ đẹp trai A Đẩu lại nói:

"Ngươi đánh tới phát ngốc luôn rồi hả?"

Trầm Kích trừng mắt nhìn, A Đẩu cười nói:

"Thưởng công cho ngươi được không? Qua ăn chung đi"

Trầm Kích đứng dậy theo A Đẩu băng qua hoa viên, Triệu Vân ôm quyền thi lễ với hắn, đứng lên nhường ghế, Trầm Kích nhìn một hồi rồi gật gật đầu, không nhún nhường nữa, ngồi vào bàn.

Bên trong nồi đất ninh mấy loại thực phẩm khô như măng tre, nấm đầu khỉ; thịt bò cắt thành miếng lớn, thịt khô cá khô, hầm nguyên một nồi, hương thơm nứt mũi.

A Đẩu giơ tay muốn châm rượu cho Trầm Kích, Trầm Kích vội chắn chung rượu lại.

"Ngươi là hầu gia, ta bất quá chỉ là vương thế tử tầm thường thôi" A Đẩu cười nói.

Trầm Kích mới thả tay, nhìn vào chiếc nồi kia, giống như đang nhớ tới chuyện xưa.

Triệu Vân nói:

"Công phu của Trầm Kích lão đệ tuyệt thật, kính ngươi một chung" Bèn nâng ly, hai người kính nhau uống cạn.

Trầm Kích nói:

"Rượu không phải thứ tốt" Nói xong tự mình châm rượu, châm luôn cho Triệu Vân.

Ba chung vừa cạn, Trầm Kích dần dần nói nhiều hơn, cũng chẳng còn câu thúc nữa, tán gẫu về võ nghệ với Triệu Vân, quả thật đã tìm đúng người rồi.

Triệu Vân học rất nhiều thứ, đao, thương, côn, kiếm, cưỡi ngựa bắn cung không gì không biết; còn Lữ Bố thì học nghệ chuyên tinh, cũng đạt tới cảnh giới nhất kỹ mà thông trăm điều. Đôi bên giao lưu võ học lẫn nhau, tránh né chuyện cũ, nói chuyện thật vui vẻ, ngược lại gạt A Đẩu sang một bên.

A Đẩu nghe đến choáng đầu hoa mắt, chỉ còn biết gắp thức hai cho hai người bọn họ, khi bàn tới trận tỷ võ ban ngày, Trầm Kích chợt nói:

"Chủ công, lúc ngươi ở bên ngoài giáo trường tụ tập mọi người đặt cược, vì sao biết hòa nhau?"

Đây là lần đầu tiên Lữ Bố chính thức gọi tiếng Chủ công này, làm cả người A Đẩu mất tự nhiên, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng có khái niệm về chủ tớ hay quân thần, chỉ ngượng ngùng nói:

"Hãy cứ gọi ta là Công Tự đi, trước giờ ta chưa từng coi ngươi như bộ hạ, kêu đại là được rồi…"

Trầm Kích cười cười, không nói gì nữa, tỏ vẻ ngầm đồng ý với ý kiến của A Đẩu, A Đẩu lại nói:

"Ta cho rằng sư phụ sẽ thắng, không biết tại sao nữa, ta cứ cảm thấy cho dù sư phụ không thắng, cũng sẽ tuyệt đối không thua"

Lời này đích thực là xuất phát từ chân tâm, trong ấn tượng bất biến của A Đẩu, vô luận là Triệu Vân đơn đấu hay quần đấu đều chưa bao giờ có bại tích, là người có thể cho hắn cảm giác an toàn nhất.

A Đẩu ngẫm nghĩ, sợ Lữ Bố tức giận, cuối cùng còn thành thật nói rằng:

"Ta nghĩ nếu sư phụ thắng, thì theo như tính tình của y, nhất định sẽ bảo là hòa nhau. Nếu sư phụ không thắng, cùng lắm cũng hòa thôi"

Triệu Vân phụt một tiếng phun rượu ra ngoài, cùng Trầm Kích liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ.

Cười cái gì?

Khóe miệng A Đẩu co giật, tức giận nói: Có gì đáng cười chứ

Lữ Bố trầm ngâm nửa ngày, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!