Chương 36: Thu song dạ thoại

Xuân chưa biếc mà tóc mai đã lấm sợi bạc, ly biệt đằng đẵng đau thương dần quên lãng.

Ai khiến ta năm năm tháng tháng mong ngóng đêm nguyên tịch, xa cách hai nơi chỉ trong lòng đôi ta hiểu rõ.

_____Khương Quỳ

Mãi đến ba tháng sau, A Đẩu vẫn tưởng như đang nằm mơ, khó có thể tin nổi vào sự tồn tại của Lưu Thăng, lẩm bẩm:

"Sao tự nhiên ta lại mọc thêm một người ca nhỉ?"

"Đúng đó, sao tự nhiên lại mọc ra một người ca nhỉ, lại còn là ruột nữa?" Hoàng Nguyệt Anh cười dài đảo xẻng, vỗ vỗ mép nồi, nói:

"Qua đây thổi lửa cho sư nương nào"

A Đẩu dở khóc dở cười:

"Sư nương người đừng rang hoa tiêu có được không, bị sặc muốn chết rồi nè"

Nguyệt Anh nghiêm mặt nói:

"Sắp nhập đông rồi, rang khô vài nồi này để cho các ngươi dùng trong cung"

Từ lúc Hán Trung bình định đến nay đã gần một tháng, lá ngô đồng ửng vàng, nhạn bay về phương nam, trong niềm vui khải hoàn bất tri bất giác đã vào cuối thu. Sau khi về Thành Đô Lưu Bị liền ngã bệnh không dậy nổi, ngày nào cũng truyền Gia Cát Lượng đến bên tháp thương lượng sự việc.

Trị quân, đối nội có Khổng Minh; quản lý tài chính, sĩ tộc có Pháp Chính; ngoại giao và sự vụ lãnh địa có Bàng Thống; Lưu Thiện không còn gì để làm, đành mang một cái ghế đẩu nhỏ tới tìm Nguyệt Anh cung kính nghe giáo huấn.

Huống hồ hắn cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, trên thế gian này chỉ có mình Nguyệt Anh mới có thể cho hắn một cái đáp án rõ ràng nhất.

Sư nương A Đẩu nghiêm mặt nói:

"Ta hỏi người một chuyện, người hãy thành thật trả lời cho ta biết"

Có rắm thì phóng Nguyệt Anh giễu cợt.

"Người nghĩ…Triệu Tử Long, có phải là cha ta không, ta cứ cảm thấy…dáng dấp của ta không giống Lỗ tai to mấy…"

Hoàng Nguyệt Anh cầm xẻng, tựa vào tường, bùng nổ một trận cười lớn, không ngừng lau nước mắt, A Đẩu tức giận nói:

"Ta biết ngươi sẽ phản ứng như vậy mà! Thôi quên đi!"

Nguyệt Anh cười đến bủn rủn cả người, gọi:

"Ngươi qua đây, sư nương phân trần cho ngươi nghe"

A Đẩu nhíu mày nói: Người biết được gì? Rồi tiến tới gần.

Chát!

A Đẩu hét to một tiếng, thình lình hứng một cái tát tàn độc của Hoàng Nguyệt Anh.

Hắn không ngờ Nguyệt Anh cũng có tập võ, xuất thủ mang theo lực đạo âm ngoan của võ nghệ nữ tử, vừa tát thì nóng rát, sau khi thấm dần lại đau đớn vô cùng, chỉ cảm thấy như bị vạn châm xuyên vào, má trái lập tức sưng phồng lên.

A Đẩu đau đến chảy nước mắt, Nguyệt Anh cười mỉm nói:

"Ai dạy ngươi nói mấy lời nhảm nhí đó?"

A Đẩu đã hiểu, chán nản nói:

"Cảm tạ sư nương giáo huấn"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!