Chương 35: Thủ túc đế gia

Lưu Thăng rời khỏi thành Ba Trung đã được vài ngày, trước khi rời doanh, Lưu Bị đích thân giao cho hắn một thanh kiếm vảy lam, thấy kiếm này như thấy chính Lưu Bị, nhất định phải kêu Triệu Vân hồi thành.

Về phần A Đẩu, Lưu Bị không nói gì, thậm chí không đề cập tới sự tồn tại của hắn, dù sao thì chỉ cần tìm được Triệu Vân thì coi như cũng tìm thấy khuyển tử, không thể nào xảy ra tình huống người này chết người kia còn sống được.

Vì thế Lưu Thăng nâng kiếm đi tìm Bàng Thống điều binh, Bàng Thống cấp cho hắn năm trăm Tinh binh, cái gọi là tinh binh ở đây chỉ toàn tạp ngư pháo hôi binh lính dự bị chưa từng ra chiến trường bao giờ.

Hán Trung chiến loạn vừa ngừng, chiếu theo lẽ thường vốn phải cho Khương Duy đi theo, một mặt khỏi phải mò kim đáy biển, mặt khác, lỡ gặp trúng đào binh đạo tặc kết bè kết lũ thì cũng đủ lực đánh một trận.

Lưu Thăng trước khi đầu Lưu Bị chưa từng mang binh lần nào, không hiểu chiến thuật, chỉ học được chút đao côn pháp thô thiển, sai hắn lắc lư ra ngoài, không có tinh binh mãnh tướng bảo hộ, rõ ràng chính là đi tìm chết. Lưu Bị vốn muốn cho Lưu Thăng rèn luyện chút ít, để ngày sau dễ nắm binh quyền hơn.

Nhưng thật không ngờ, Bàng Thống và Pháp Chính đã đạt thành ý kiến thống nhất_____giả ngu, mượn đao, giết người.

Pháp Chính còn muốn Lưu Thăng mau chết sớm chút, thương lượng với Bàng Thống rất lâu, toàn chỉ vẽ cho Lưu Thăng đi vào con đường nguy hiểm nhất.

Lưu Thăng chưa từng lãnh binh, đương nhiên không biết quân số tệ lậu, ở trong doanh luyện tập cưỡi ngựa cả nửa ngày rồi mới vội vã dẫn đám tạp ngư xuất phát.

Người này không chết không được, lúc tiễn Lưu Thăng, Bàng Thống thầm nghĩ: con Lô mã già đã bị hắn cưỡi đi rồi, đành bồi thường một con ngựa tốt khác vậy, đáng tiếc, xong lắc đầu thổn thức, hồi doanh.

Ngay cả ngựa mà Lưu Thăng cũng cưỡi không rành, may thay con Lô là ái mã của Lưu Bị, hiểu ý người, biết kẻ trên lưng chính là…một nhi tử khác của chủ nhân mình, cho nên cũng coi như tiểu chủ nhân.

Bằng không đổi sang con Xích Thố chuyên dùng mắt sắc nhìn người thì chưa được vài bước đã hất hắn xuống đất giẫm thành bánh thịt luôn rồi.

Hắn cảm thấy đám tạp binh này chỉ huy không nghe lời mấy, đương nhiên rồi, tạp ngư binh thì làm gì có quân kỷ mà nghe?

Nếu đổi sang A Đẩu chỉ huy, nói không chừng sẽ lôi vài tên ra loạn côn đánh chết trước rồi mới nói sau, Lưu Thăng một đường đi đi ngừng ngừng, tốc độ hành quân chậm chạp, may mà mạng hắn chưa tới tuyệt lộ, mấy lần liên tục mà chỉ lướt qua đại đội đạo tặc Hán Trung.

Còn tiểu đội đào binh thấy quân kỳ quan gia thì không dám xông lên gây hấn, trưởng tử mẹ kế nuôi của Lưu Bị mò mẫm trong lòng chảo Hán Trung mấy ngày liền, cuối cùng đụng trúng A Đẩu và Lữ Bố từ Lạc Dương chạy ra.

Lưu Thăng không nhận ra A Đẩu, A Đẩu cũng chẳng biết Lưu Thăng, nhưng đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này, Lưu Thăng lại có một cảm giác thân thiết không nói nên lời, hỏi:

"Tiểu huynh đệ, ngươi có thấy một vị nam nhân mặc bạch y hay không? Đó là đại tướng của chúng ta"

A Đẩu ngắt lời:

"Võ sĩ bào màu trắng?"

Tâm niệm A Đẩu xoay chuyển, liền đoán ra người này tới tìm Triệu Vân, bèn miêu tả dung mạo Triệu Vân cho Lưu Thăng nghe một lần, quả nhiên hề không sai, A Đẩu lại lấy bội kiếm ra, nói:

"Hai ngày trước có gặp qua y ở bên bờ Lạc Thủy, vị tướng quân đó kêu ta giúp y tới Hán Trung thỉnh cứu binh" Xong trình bội kiếm lên cho Lưu Thăng.

Lưu Thăng thấy kiếm nọ tuyệt đối chẳng phải phàm binh, liền tin tưởng không chút nghi ngờ, nói:

"Tiểu huynh đệ, thỉnh ngươi dẫn ta đi tìm y?"

A Đẩu thấy đầu óc hắn đần như tảng đá, một mặt lười đoạt binh quyền của hắn, mặt khác cũng đang muốn tìm Triệu Vân, bèn đòi một con ngựa cưỡi chung với Trầm Kích, đuổi theo đại đội.

Dù sao cũng có Lữ Bố ở đây, giết một hai vạn người cũng chẳng thành vấn đề, A Đẩu quả thật nghĩ như vậy.

Đối với thân phận Lưu Thăng, A Đẩu nghi hoặc không thôi, dọc đường nói bóng nói gió hỏi khéo, nhưng Lưu Thăng tránh né không đáp, chỉ nói mình là võ tướng mới đầu Lưu Bị.

Nào biết trước đó, Lưu Thăng ngụ tại một sơn thôn cực kỳ hẻo lánh ở thung lũng Hán Trung, là mầm sống Lưu Bị lưu lại trong cuộc chinh chiến đằng đẵng năm đó.

Lưu Bị sống kiếp quân lữ lâu ngày, đâm ra khó có thể ức chế, nên đã tìm một thôn cô mỹ mạo hoan hảo cho xong chuyện, vào ngày sau liền rời đi, thôn cô kia sinh hạ Lưu Thăng, nuôi nấng hắn trưởng thành.

Lúc nhỏ vì bị coi là con hoang mà Lưu Thăng luôn chịu ức hiếp, may thay trời sinh da dầy thịt thô, đến hai mươi năm sau, thôn cô nhiễm trọng bệnh mới nói cho hắn biết cha hắn chính là Lưu Bị ở Kinh Châu, rồi giao cho tín vật năm đó của Lưu Bị.

Lưu Thăng vừa nghe xong khó có thể tin, chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, mấy năm sau Lưu Bị thân chinh Hán Trung, Lưu Thăng mới ôm tư tưởng thử vận may tới đầu quân.

Nhi tử của mình, Lưu Bị há có thể làm lơ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!